Sau khi đám rối Đằng Giáp bị giết, số còn lại vẫn tiếp tục tấn công như cũ, không hề dừng lại.
Vẫn không hề sợ chết mà dùng tốc độ nhanh nhất xông đến tấn công Độ Biên Thiên Nhất.
Mà lần này, Độ Biên Thiên Nhất cũng đã hoàn toàn hạ quyết tâm.
Chỉ thấy ông ta vung tay phất một cái, vô số linh khí trời đất đậm đặc từ trong cơ thể ông ta tràn ra, cuối cùng ngưng tụ lại thành một chưởng ấn với uy lực cực kỳ khủng khiếp.
Chưởng ấn kia đón gió mà to dần lên, không bao lâu sau, thế mà đã hình thành nên một chưởng ấn cực lớn cao đến mấy chục mét.
“Đi!”
Độ Biên Thiên Nhất đẩy về phía trước, chưởng ấn khổng lồ kia nện mạnh lên đám rối Đằng Giáp đang xông đến.
Nơi mà chưởng ấn kia đi qua, tất cả đám rối Đằng Giáp đều bị đập tan thành bột mịn.
“Rít!”
Uy lực của chưởng ấn này khiến cho tất cả mọi người đứng ở phía xa quan sát trận đấu đều hít sâu một hơi khí lạnh.
Sức mạnh của Độ Biên Thiên Nhất đã vượt qua nhận thức của bọn họ.
Nhìn đám rối Đằng Giáp bị đánh thành bột mịn.
Vẻ mặt của Độ Biên Thiên Nhất có vẻ không được dễ nhìn cho lắm.
Vì để luyện chế đám rối Đằng Giáp này, gần như đã tiêu tốn hết bảy tám phần tài nguyên mà bao nhiêu năm nay tộc Đằng Thị tích cóp được.
Tâm huyết của nhiều năm lại bị hủy trong một thoáng, hơn nữa còn là chính mình tự tay hủy hoại, sắc mặt của ông ta làm sao mà dễ nhìn cho được.
Ông ta tức tối phẫn hận, liền đổ hết mọi tội lỗi này lên đầu của người nhà họ Mông.
“Người nhà họ Mông, các người sẽ phải trả giá cho chuyện này”.
Độ Biên Thiên Nhất nhìn về phía Mông Mục Chi, gương mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn.
“Nếu như ông không đưa ra phương pháp khống chế tượng đất binh sĩ, vậy thì tôi sẽ cho tất cả người của tộc Mông Thị luyện chế thành con rối!”
“Bây giờ, lấy ông làm gương đi!”
Nói xong, Độ Biên Thiên Nhất phất tay, cách không trung túm lấy Mông Mục Chi.
Nhưng đúng vào lúc ông ta muốn ra tay, bỗng nhiên cảm giác được phía sau đột nhiên truyền đến nguy cơ khiến người ta run sợ.
Điều này khiến Độ Biên Thiên Nhất giật mình kinh hãi, gương mặt biến sắc.
Lúc này ông ta cũng không kịp đi tóm Mông Mục Chi nữa, cơ thể dùng tốc độ nhanh nhất trượt về phía trước.
Sau khi cách xa đến hơn nghìn mét, ông ta mới cảm nhận được nguy cơ khủng khiếp ở phía sau lưng kia biến mất.
Lúc này, ông ta quay phắt đầu lại mới kinh hoàng phát hiện ra, phía sau lưng có một cọng cỏ đang xoay tròn rơi xuống đất.
Nhìn thấy cọng cỏ này, đôi mắt sáng quắc như chim ưng của Độ Biên Thiên Nhất nhanh chóng quét một vòng xung quanh bốn phía.
Muốn ngay lập tức tìm ra cao thủ này.
Nhưng khoảng cách gần nhất với ông ta ngoài Mông Mục Chi bị thương nặng và Mông Điền cùng với tượng đất binh sĩ kia ra thì không còn bất kỳ ai khác nữa.
Mông Mục Chi và Mông Điền, hai người này bị thương rất nặng, căn bản không thể ra tay.
Mà tượng đất binh sĩ kia lại bị Mông Mục Chi điều khiển, bây giờ Mông Mục Chi bị thương như thế làm sao mà điều khiển được nó nữa.
Ngay sau đó, ánh mắt của Độ Biên Thiên Nhất lại nhìn về phía xa hơn.
Nhưng chỉ vừa mới nhìn, ông ta đã trông thấy đám người Tây Bắc Song Đao, thực lực của bọn họ đều chỉ là cảnh giới Võ hoàng Sơ kỳ.
Căn bản không thể có khả năng này.
Cuối cùng, ánh mắt ông ta lại nhìn về phía Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.
Phát hiện nội khí của hai người này không hề có một chút dao động nào cả, nên dứt khoát lướt qua bọn họ.
Quét mắt nhìn khắp một lượt, đều không tìm được người ra tay vừa rồi, điều này khiến cho vẻ mặt của Độ Biên Thiên Nhất càng thêm nghiêm trọng.
Kẻ địch chưa rõ mới là kẻ địch đáng sợ nhất.
Không tìm được cao thủ kia, Độ Biên Thiên Nhất liền đẩy cao âm thanh giọng nói của mình, phát ra tiếng quát như tiếng sấm rền.
“Cao nhân phương nào, hãy ra đây gặp mặt!”
Âm thanh cực lớn làm cho vô số chim chóc trong rừng giật mình vỗ cánh bay tứ tán, nhưng lại không có bóng người nào bước ra.
Mà tất cả mọi người có mặt tại đây lúc này cũng đều cảm thấy khó hiểu.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy.
Sao lúc Độ Biên Thiên Nhất chuẩn bị ra tay để bắt Mông Mục Chi thì lại đột nhiên chạy ra xa cả hơn nghìn mét.
Mà bây giờ lại nói cái gì mà có cao nhân.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra như vậy là vì.
Tốc độ của cọng cỏ lúc nãy quá nhanh, với thực lực của mọi người ở đây căn bản không thể phát giác ra được.