Nghe được lời nói mỉa mai của Diệp Viễn, Tiêu Thiên Toàn nhất thời tức giận.
Cái tên này vẫn luôn làm hắn ta xấu hổ.
Nhưng vì hắn ta là người của nhà họ Tiêu, cho nên cũng chưa từng có ai dám làm gì.
Nhưng không ngờ hôm nay mình lại bị một người không tên tuổi chế giễu.
Điều khiến Tiêu Thiên Toàn không thể chấp nhận nhất chính là việc hắn ta bị chế nhạo trước mặt rất nhiều người.
"Anh con mẹ nó tự tìm cái chết, lại dám chế giễu cậu Tiêu!"
Tiêu Thiên Toàn còn chưa kịp ra tay đối phó với Diệp Viễn thì những người xung quanh muốn nịnh nọt Tiêu Thiên Toàn cũng đã không nhịn được nữa.
Chỉ thấy một võ giả thuộc cảnh giới Võ Thánh hung hăng đá mạnh về phía Diệp Viễn.
"Ầm!"
Tuy nhiên, ngay khi người đó tung một cú đá thì cũng đã bị bay thẳng ra khỏi cửa quán bar.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
Mọi người lại bối rối một lần nữa vì vẫn chưa biết đến tột cùng là ai đã ra tay.
"Rốt cuộc là ai, có gan thì cút ra đây cho tôi!", Tiêu Thiên Toàn cũng hoàn toàn nổi giận.
Vào lúc này, hắn ta cũng mặc kệ xem ai đứng sau ra tay, trực tiếp gân cổ hét lớn.
Nhưng cả quầy bar vẫn im lặng không xuất hiện bất cứ tiếng động nào.
"Một đám ngu ngốc!"
Diệp Viễn bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đmm! Ông đây giết chết mày!"
Lúc này, Tiêu Thiên Toàn cũng hoàn toàn nổi giận.
Một cú đấm sắc bén hướng thẳng về phía Diệp Viễn.
"Ầm!"
Lại là một tiếng rên, Tiêu Thiên Toàn cũng bay thẳng ra khỏi cửa quán bar.
"Chuyện này..."
Lần này, những người còn lại đều bối rối, trố mắt nhìn nhau, không biết phải làm gì.
Bây giờ Tiêu Thiên Toàn cũng bị "cao nhân" đánh bay khỏi quầy bar, những người như bọn họ cũng không có năng lực như Tiêu Thiên Toàn.
Dám ra tay ở chỗ này.
Nhưng Diệp Viễn đã chế nhạo và xúc phạm Tiêu Thiên Toàn, với tư cách là thuộc hạ của nhà họ Tiêu, bọn họ buộc phải ra tay.
Nhưng nếu làm vậy thì sẽ vi phạm nội quy không được đánh nhau của quán bar này, với địa vị và quan hệ của bọn họ, họ tuyệt đối không dám gây chuyện trong quán bar.
Ngay lúc mọi người đang gặp rắc rối.
"Ai dám cả gan gây rắc rối ở quán bar của tôi!"
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh như băng.
Chỉ thấy người đàn ông giống như một tòa tháp sắt từ tầng hầm bước vào với vẻ mặt lạnh lùng.
Nhìn người tới, đám thuộc hạ của Tiêu Thiên Toàn nhất thời đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ đều biết người này, ông ta chính là người phụ trách của quán bar và là một trong số cao thủ ở Thế Ngoại Đào Nguyên này.
Thân phận và địa vị thuộc hàng số một số hai ở ngoại vi Thế Ngoại Đào Nguyên.
Người đàn ông tháp sắt liếc nhìn tất cả mọi người có mặt, đối mặt với ánh mắt của người này, toàn bộ mọi người đều sợ hãi cúi đầu, không dám đối diện.
Cuối cùng, ánh mắt của người đàn ông tháp sắt rơi vào trên người Diệp Viễn.
"Là cậu đã ra tay trong quán bar của tôi?"
"Phải!", Diệp Viễn bình tĩnh nói.
"Cái gì? Là anh ta à? Sao có thể thế được?"
Một đám thủ hạ của Tiêu Thiên Toàn đều có vẻ khó tin.
Sao một người bình thường như Diệp Viễn lại có thực lực mạnh như vậy?
Nhưng bọn họ không thể không tin lời nói của người đàn ông tháp sắt.
Hơn nữa, Diệp Viễn cũng thừa nhận mình là người đã ra tay.
Người đàn ông tháp sắt lạnh lùng nói: "Có biết không được phép đánh nhau trong quán bar của tôi không!"
"Biết!", Diệp Viễn thản nhiên đáp.
"Đã biết mà sao còn dám đánh nhau ở nơi này, cậu không biết sẽ có kết cục gì à?", người đàn ông tháp sắt vẫn lạnh lùng hỏi.
"Tôi biết!", Diệp Viễn vẫn bình tĩnh trả lời.
"Biết mà còn dám ra tay, cậu muốn chết sao?"
"Ông muốn giết tôi?", Diệp Viễn khẽ mỉm cười, rất khinh thường nhìn người đàn ông tháp sắt nói.
"Vì cậu đã phá vỡ quy tắc của tôi, cho nên chắc chắn là thế rồi!", người đàn ông tháp sắt lạnh lùng nói.
"Haha, gọi người phía sau xuất hiện luôn đi, ông không phải đối thủ của tôi đâu!"
"Xì!"
Nghe thấy lời nói của Diệp Viễn, mọi người cũng không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.
Bọn họ đều biết rõ người đàn ông tháp sắt này mạnh đến mức nào, cho dù chú của Tiêu Thiên Toàn có đến thì cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta.
Nhưng hiện tại, một người bình thường như Diệp Viễn lại nói rằng người đàn ông tháp sắt kia không phải đối thủ của mình.
Đây quả thực là vô cùng kiêu ngạo.
Mà đôi mắt của người đàn ông tháp sắt hơi nheo lại, khí thế cả người trong nháy hướng về phía Diệp Viễn như một cơn sóng to gió lớn.
Khi những người xung quanh cảm nhận được khí thế đáng sợ tuôn ra, sắc mặt của bọn họ đều thay đổi, nhanh chóng rút lui về phía sau.
Nhưng Diệp Viễn lại mỉm cười khi đối mặt với khí tức khủng bố của người đàn ông tháp sắt.
Anh vô cùng bình tĩnh cầm chai rượu trên bàn lên.
Sau đó thản nhiên rót nó vào trong miệng.
"Tự tìm cái chết!"
Mọi người nhìn thấy Diệp Viễn lúc này còn đang có ý định uống rượu thì đều không nhịn được mà thầm mắng một câu.
Với suy nghĩ của bọn họ, Diệp Viễn lúc này nhất định là chết chắc rồi.
Không phải ai cũng có thể ngăn cản được khí thế của Hắc Tháp tiên sinh.
Nhưng điều khiến bọn họ sốc là khi khí thế đáng sợ của Hắc Tháp tiên sinh đánh vào trên người Diệp Viễn thì nó chỉ như một con gió nhẹ thổi qua thôi.
Cũng không gây ra bất cứ tổn thương nào đối với Diệp Viễn.
Sau đó trực tiếp biến mất.
Nhưng cảnh tượng này lại khiến ánh mắt của Hắc Tháp hơi ngưng lại.
Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Viễn trong hai giây, cuối cùng vẫn không dám ra tay.
Tiên sinh nhà ông ta đã từng nói, Diệp Viễn xứng đáng có được một tấm lệnh bài hạch tâm, lúc đầu ông ta còn cảm thấy tiên sinh có chút cường điệu, nhưng hiện tại xem ra tiên sinh chưa chắn đã sai.
Diệp Viễn đúng là có tư cách để sở hữu một tấm lệnh bài hạch tâm.
Ngay sau đó, Hắc Tháp tiên sinh đột nhiên cúi đầu nói với Diệp Viễn: "Thực lực của tiên sinh rất mạnh, tôi xin khâm phục!"
"Tiên sinh, đây là lệnh bài mà tiên sinh nhà tôi đưa cho cậu. Bất cứ người nào sở hữu lệnh bài này đều có thể trực tiếp tiến vào nội môn!"