“Cậu Tiêu, sao mọi người lại…”
Mấy người thuộc doanh trại huấn luyện đặc biệt không tin nổi nhìn về phía nhóm Tiêu Tứ.
“Haha, bọn này chính là lũ người mà bọn mày hy vọng có thể cứu được bọn mày đấy à?”, cậu Trung Tam kia nói với vẻ cực kỳ xem thường.
“Tao còn tưởng người mà bọn mày trông cậy sẽ mạnh cỡ nào cơ chứ, lúc bọn tao bắt bọn nó, bọn nó còn chẳng đánh lại nổi người có thực lực yếu nhất trong số bọn tao!”
“Xem ra thế hệ võ giả trẻ tuổi của Hoa Hạ cũng chỉ có vậy mà thôi!”
“Thằng khốn nạn, có giỏi thì chờ bọn tao khôi phục thực lực rồi quyết đấu xem sao. Ra tay đánh lén nhân lúc bọn tao không có nội khí thì có gì mà tài ba!”, Tiêu Tứ nổi nóng quát.
“Đúng đấy, nếu như bọn tao có nội khí thì làm sao đám rác rưởi bọn mày có thể là đối thủ của bọn tao được cơ chứ!”, Tô An Lan cũng bực bội quát.
Thế nhưng hai người bọn họ vừa mới dứt lời thì lập tức bị cậu Trung Tam tung cước đạp bay.
Hai người bọn họ vốn đang mang thương tích trong người lập tức phun ra một búng máu tươi, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
“Anh!”
Tiêu Thiến Thiến hét lên thê lương, vội vàng xông tới chỗ Tiêu Tứ, nước mắt giàn giụa dìu Tiêu Tứ dậy.
“Anh không sao!”
Tiêu Tứ cực kì đau đớn nói ra một câu, máu tươi đỏ thắm chảy ra từ miệng anh ta.
“Ồ, ở đây có mỹ nữ xinh đẹp như vậy à!”
Lúc này, cậu Trung Tam kia mới phát hiện ra dung nhan Tiêu Thiến Thiến cực kỳ xinh đẹp.
Anh ta lập tức thấy hứng thú.
Ngay lập tức, cậu Trung Tam vẫy tay gọi mấy tên thuộc hạ đứng đằng sau.
“Lại đây, xé nát áo của mấy người đẹp kia ra cho tao, hôm nay tao muốn chơi đùa với bọn nó!”
“Vâng!”
Bọn thuộc hạ lập tức hưng phấn tới gần bọn Tiêu Thiến Thiến và Tô Phi Nhi.
Chỉ sau vài động tác, bọn chúng đã xé rách trang phục vốn đã rách rưới trên người Tiêu Thiến Thiến.
Da thịt trắng như tuyết của Tiêu Thiến Thiến phơi ra ngoài.
Mọi người xung quanh thấy vậy rất muốn ra tay chống trả nhưng cậu Trung Tam chỉ vung tay lên một cái là một luồng khí mạnh đã đập tới, đánh bay tất cả bọn họ.
Lúc này, thuộc hạ của cậu Trung Tam đã xé rách toàn bộ áo trên người Tiêu Thiến Thiến, chỉ còn sót lại mỗi áo ngực trong cùng.
“Lũ súc sinh các người, thả tao ra, thả tao ra, chờ anh tao tới đây, chắc chắn anh tao sẽ không tha cho bọn mày!”, Tiêu Thiến Thiến vừa khóc vừa nổi giận gào lên.
“Anh trai mày, anh trai mày chính là thằng rác rưởi Tiêu Thiên Minh đúng không? Haha, bọn tao đang chờ nó đây, đợi bọn tao bắt được nó rồi, bọn tao sẽ chơi mày ngay trước mặt nó!”, cậu Trung Tam nói bằng thái độ cực kỳ khinh rẻ.
“Ồ, vậy à?”
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lẽo ngập tràn sát ý đột ngột vang lên sau lưng cậu Trung Tam.
Sau lưng cậu Trung Tam có một bóng người.
Người đó chính là Tiêu Thiên Minh.
Cậu Trung Tam bất giác quay đầu lại, sau đó trông thấy một nắm đấm phóng đại trước mắt mình.
“Ầm!”
Một tiếng vang trầm.
Đầu cậu Trung Tam lập tức nổ tung, đỏ trắng đan xen.
“Cậu chủ!”
Thấy đầu của cậu chủ nhà mình bỗng chốc nổ tung, mấy tên thuộc hạ hoảng sợ.
Cả bọn lập tức gần như đồng loạt lao về phía Tiêu Thiên Minh.
“Dám đụng đến em gái tao à, chết đi!”
Giọng nói của Tiêu Thiên Minh lạnh lùng như ác ma dưới âm phủ.
Nói đoạn, một ngọn lửa đáng sợ cháy lên trên bàn tay Tiêu Thiên Minh.
Bắn về phía mấy kẻ đang xông tới.
“Ầm!”
Trong nháy mắt, mấy người đó đã bị ngọn lửa đáng sợ bao trùm.
Không đầy một giây đồng hồ, bọn họ đã bị ngọn lửa đáng sợ thiêu rụi không còn sót lại tro tàn.
“Anh!”
Nhìn thấy Tiêu Thiên Minh, Tiêu Thiến Thiến lập tức kích động hét lên, nước mắt tuôn rơi.
Cô ta vừa ấm ức vừa hoảng sợ tột cùng, vội vàng lao vào lòng Tiêu Thiên Minh.
“Không sao rồi!”
Tiêu Thiên Minh vỗ nhẹ đầu Tiêu Thiến Thiến, tiện tay cởi áo trên người ra, khoác lên người cô ta.