“Sao có thể thế được?”
Kẻ cầm đầu ngã trên mặt đất thốt ra câu hỏi cuối cùng trước khi chết.
Đôi mắt gã chứa đầy vẻ khó tin.
“Hả?”
Các thiên tài của doanh trại huấn luyện đặc biệt đều vô cùng kinh hãi.
Ngay cả Công Tôn Nam Phi cũng không tin nổi vào mắt mình.
Đương nhiên anh ta nhận ra anh Khánh chỉ là một võ giả cảnh giới Tông Sư.
Nhưng làm sao nắm đấm của một võ giả cảnh giới Tông Sư lại có thể đánh nát cơ thể của cao thủ Thiên Sát Môn mà đến cả anh ta còn không địch nổi.
Đồng thời lực va chạm mạnh đến nỗi khiến đồ đệ của Thiên Sát Môn biến thành đống thịt nát.
Tại hiện trường chỉ có nhóm Diệp Viễn vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Bọn họ biết, Diệp Viễn là người ra tay.
“Hừ, một đám vô dụng, dám ra tay với ông đây, đúng là tự tìm đường chết!”
Sau khi kẻ địch chết hết, anh Khánh phủi tay, nói với giọng khinh khỉnh.
“Anh Khánh uy vũ quá, anh Khánh khí phách quá, anh Khánh thiên hạ vô địch…”
Nhóm Lưu Hạo lại tiến lên, không tiếc lời khen anh Khánh.
Diệp Viễn và những người khác thấy vậy thì đều cảm thấy buồn cười.
Hiên Viên Dương Vũ đi đến chỗ Công Tôn Nam Phi, hỏi.
“Sao rồi, các cậu không sao chứ?”
“Không sao! Cảm ơn chiến thần cứu giúp!”, Công Tôn Nam Phi vội nói.
“Chiến thần, vị tiền bối kia là ai?”, Công Tôn Nam Phi lại hỏi.
Đến bây giờ anh ta vẫn còn chấn động vì thực lực siêu phàm của anh Khánh.
Hoa Hạ có một cao thủ trẻ tuổi như thế từ bao giờ mà anh ta lại không biết.
Hiện tại, Công Tôn Nam Phi đã coi anh Khánh như một cao thủ siêu cấp.
Về phần cảnh giới võ đạo mà anh Khánh thể hiện, Công Tôn Nam Phi cảm thấy anh Khánh đang ngụy trang.
Giống như Diệp Viễn trước đây.
Hiên Viên Dương Vũ đang định giải thích thì Diệp Viễn đã đi đến giành nói trước.
“Anh ta ấy à, là một cao thủ siêu cấp còn mạnh hơn tôi!”
Thấy Diệp Viễn vẫn còn sống, Công Tôn Nam Phi hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng chào hỏi anh.
“Ra mắt tiền bối!”
Sau khi chào hỏi đơn giản với Diệp Viễn, Công Tôn Nam Phi không nhẫn nhịn được, bèn hỏi.
“Tiền bối, anh nói vị tiền bối kia là một cao thủ siêu cấp còn mạnh hơn anh ư?”
“Đúng vậy, cực kỳ lợi hại đấy!”, Diệp Viễn gật đầu trịnh trọng.
Công Tôn Nam Phi nhận được câu trả lời khẳng định của Diệp Viễn, tức khắc tỏ ra vô cùng kích động.
“Thế thì tốt quá, nếu tiền bối bằng lòng gia nhập với chúng ta, vậy thì chuyến hành trình ở sa mạc Long Linh của chúng ta lần này nhất định sẽ đánh bại cường giả của các quốc gia khác, chỉ có điều không biết tiền bối có chịu gia nhập đội của chúng ta không nữa?”
Diệp Viễn nói ngay: “Nhất định là bằng lòng rồi, tiền bối là một người cực kỳ chính trực, lúc trước anh ta còn giúp bọn tôi giết ba trưởng lão Độc Môn của nước Trúc, cũng chỉ dùng một chiêu mà thôi!”
Diệp Viễn nói thế làm Công Tôn Nam Phi kinh hãi vô cùng.
Đương nhiên anh ta biết Độc Môn.
Thực lực của trưởng lão Độc Môn đều ngang bằng với những cao thủ như Hiên Viên Dương Vũ.
Anh Khánh có thể giết chết trưởng lão của Độc Môn, hơn nữa còn chỉ dùng một chiêu để giải quyết, vậy thì thực lực của người này chắc chắn mạnh hơn Hiên Viên Dương Vũ.
Vừa nãy anh ta cũng thấy được anh Khánh ra tay, dùng một chiêu giết chết cao thủ của Thiên Sát Môn.
Thế là Công Tôn Nam Phi hoàn toàn tin những gì Diệp Viễn nói.
Anh Khánh là cao thủ siêu cấp có thực lực thật sự.
Thấy Công Tôn Nam Phi dường như đã tin lời mình, Diệp Viễn nói tiếp.
“Bây giờ anh đi mời vị tiền bối ấy đi, tôi nghĩ tiền bối chắc chắn sẽ nhập bọn với chúng ta!”
Nghe vậy, Công Tôn Nam Phi gật đầu lia lịa, sau đó lập tức đi tim anh Khánh.
Thấy Công Tôn Nam Phi hưng phấn rời đi, Hiên Viên Dương Vũ nhìn Diệp Viễn với vẻ tò mò.
“Diệp Viễn, cậu làm gì đấy?”
Diệp Viễn không nói gì, anh nhìn về phía những võ giả của doanh trại huấn luyện đặc biệt.
Hiên Viên Dương Vũ quay đầu sang thì thấy một người nhà họ Tiêu đứng trong nhóm võ giả ấy.
Hơn nữa còn là một cao thủ siêu cấp.
Cao thủ siêu cấp của nhà họ Tiêu đang nhìn chằm chằm vào anh Khánh.
Hiên Viên Dương Vũ hiểu ý Diệp Viễn ngay.
Hiển nhiên Diệp Viễn muốn đẩy tên hâm hấp ấy cho người nhà họ Tiêu.
“Cậu định làm gì?”, Hiên Viên Dương Vũ hỏi.
“Nếu người nhà họ Tiêu dám tính kế chúng ta, vậy thì chúng ta đương nhiên phải giăng bẫy cho đối phương nhảy vào rồi!”
Diệp Viễn ghé vào tai Hiên Viên Dương Vũ nói n
Ông ta cũng phải dơ ngón cái với Diệp Viễn.