Đến tận giờ phút này, Diệp Viễn vẫn còn nhớ rõ năm đó, người đàn bà này nói xấu anh ngay trước mặt tất cả mọi người Thủ đô như thế nào.
Kỹ thuật diễn kia trăm phần trăm chuyên nghiệp hơn những diễn viên chính quy hiện tại nhiều.
"Chào chị Phi Nhi!"
Gần như toàn bộ người ở đây đều khom người chào hỏi Tô Phi Nhi.
Nhưng Tô Phi Nhi với khuôn mặt tràn ngập kiêu ngạo lại không thèm liếc mắt nhìn những người này một chút.
Trực tiếp đi tới bên cạnh Tô An Lan.
Hai người sóng vai đi đến cổng sơn trang.
Lúc này, một chiếc Mercedes lái tới.
Xe vừa mới dừng lại, một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống khỏi xe, người này có vóc người dong dỏng cao, khí chất nho nhã.
"Người này là Lâm Kinh Vũ nhà họ Lâm!"
Trong góc, chị Thanh giới thiệu cho Diệp Viễn lần nữa.
Diệp Viễn nhìn thoáng qua Lâm Kinh Vũ, lập tức thấy cảnh giới của Lâm Kinh Vũ này cũng đã đạt tới cảnh giới Võ Hoàng đỉnh phong, thiếu chút nữa liền bước vào cảnh giới Võ Thánh.
Đối với Lâm Kinh Vũ này, Diệp Viễn không quá quen thuộc.
Hồi trước, anh chỉ từng nghe nói qua tên của Lâm Kinh Vũ, chưa từng chân chính gặp mặt.
Bởi vì Lâm Kinh Vũ này luôn luôn ít xuất hiện.
"Chào Lâm công tử!"
Tất cả mọi người lần nữa cung kính chào Lâm Kinh Vũ.
Lâm Kinh Vũ không kiêu căng như Tô An Lan và Tô Phi Nhi, anh ta hơi hơi gật đầu với các võ giả ở đây.
Qua loa lên tiếng chào những võ giả này xong, Lâm Kinh Vũ cũng đi tới bên người Tô An Lan và Tô Phi Nhi.
Ba người cũng chỉ đơn giản gật đầu, xem như đã chào hỏi.
Đúng lúc này, lại một chiếc Mercedes ngừng lại.
Một đàn ông trẻ tuổi cụt một tay đi xuống khỏi xe.
Diệp Viễn đương nhiên liếc mắt nhận ra người cụt một tay này chính là Thượng Quan Thiên Thần lúc trước bị anh phế đi một cánh tay.
Chợt, Diệp Viễn cảm thấy hơi nghi ngờ, anh vốn gieo một cấm chế trong thân thể Thượng Quan Thiên Thần.
Nhưng bây giờ, cấm chế này lại biến mất không thấy.
Có điều, nhớ đến sự mạnh mẽ của gia tộc Thượng Quan, Diệp Viễn cũng bình thường lại.
Cấm chế ẩn kia nhất định là đã bị người của gia tộc Thượng Quan cởi bỏ.
"Chào Thượng Quan công tử!"
Tiếng chào hỏi Thượng Quan Thiên Thần đầy cung kính lại vang lên lần nữa.
Thượng Quan Thiên Thần không để ý tới những người này, lạnh mặt đi tới bên cạnh Lâm Kinh Vũ chờ.
"Em giai Thần à, có chuyện gì xảy ra với cánh tay này của cậu vậy?", Tô An Lan cố ý giả vờ tò mò hỏi.
Thật ra anh ta biết rõ, vài ngày trước, cánh tay này của Thượng Quan Thiên Thần đã bị Diệp Diệt Tiêu phế bỏ trong chuyến đi đến Giang Châu.
Suy cho cùng, gần như toàn bộ Thủ đô đã biết đến chuyện này.
Sở dĩ anh ta muốn hỏi như vậy là bởi từ xưa đến nay anh ta không hợp với Thượng Quan Thiên Thần.
Vấn đề của Tô An Lan khiến sắc mặt Thượng Quan Thiên Thần lập tức lạnh đi.
Việc cánh tay bị phế là chuyện khiến anh ta cảm thấy nhục nhã nhất trong những năm gần đây.
Cũng chính bởi vì cánh tay bị phế, toàn bộ tính cách của Thượng Quan Thiên Thần đều trở nên vô cùng gắt gỏng.
Từ sau khi trở lại Thủ đô, anh ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào nhắc đến chuyện này ở trước mặt.
Mà bây giờ, Tô An Lan lại cố ý hỏi câu này ngay trước mặt biết bao nhiêu người.
Cố ý làm anh ta xấu hổ, khó xử, sao anh ta có thể chịu được.
"Cái địt mẹ, con mẹ nó mày biết rõ còn cố hỏi đúng không?", Thượng Quan Thiên Thần cáu kỉnh trừng mắt nhìn Tô An Lan.
Tô An Lan tự nhiên cũng không phải là loại gì lương thiện, lạnh lùng hỏi lại.
"Thượng Quan Thiên Thần, ông mày có ý tốt hỏi mày một câu, mẹ nó mày muốn đánh nhau có đúng không?"
"Đúng rồi, muốn đánh đấy, đến đây, xem ông mày có đánh chết mày không!"
Khí tràng toàn thân Thượng Quan Thiên Thần lập tức bùng nổ.
"Đáng chết!"
Sắc mặt Tô An Lan cũng trở nên lạnh lẽo, khí thế toàn thân cũng nhanh chóng tăng lên.
Mắt thấy hai người này sắp sửa ra tay.
Một đám võ giả tại đó sôi nổi chạy ra xa, sợ bị lan tới.
"Dừng tay cho tôi!"
Đúng vào lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng quát lớn.
Mọi người đồng loạt quay đầu, chợt thấy mấy người có khí tràng cực kỳ mạnh mẽ bước xuống từ mấy chiếc xe công vụ.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên có vóc dáng cao lớn và khí thế bức người.
"Chào Chiến Thần!"
Nhìn thấy người này, mọi người nhao nhao khom lưng cúi chào.
Không sai, người này chính là hạng nhất trên bảng xếp hạng võ đạo Hoa Hạ, đã từng là cao thủ đệ nhất chiến bộ Hoa Hạ, Công Tôn Nam Phi.
Công Tôn Nam Phi khẽ vung tay lên, tất cả lập tức đứng thẳng người dậy.
Hiên ngang oai hùng bước đi, Công Tôn Nam Phi đi tới trước mặt mấy người Thượng Quan Thiên Thần.
Thấy Công Tôn Nam Phi, bọn họ không còn bưng dáng vẻ kiêu căng như trước.
Toàn bộ đều khom người chào hỏi Công Tôn Nam Phi.
"Chào Chiến Thần!"