Mà nơi xa.
Diệp Viễn bị tấm lưới lớn bao phủ cũng dừng lại.
Chỉ nghe thấy bên trong tấm lưới lớn truyền ra một giọng nói buồn bực.
"Móa nó, cuối cùng cũng nội đấu rồi, làm hại ông đây bị ăn đánh nhiều như vậy!"
"Ầm!"
Lúc này, trên không trung phía xa, cuối cùng mấy lão già của bốn gia tộc lớn cũng bắt đầu đánh nhau.
Mà Diệp Viễn cũng lập tức sử dụng mắt nhìn thấu.
Cẩn thận quan sát chiêu thức của những người này.
Ở dưới đôi mắt nhìn thấu của Diệp Viễn, cơ thể bốn lão già này lập tức trở nên rất chậm chạp, cứ như là đang thực hiện cảnh quay chuyển động chậm vậy.
Bốn người này không hổ là cao thủ đi ra từ trong thánh địa các gia tộc, thực lực của mỗi người gần như đều nghịch thiên.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng mấy người cũng phân ra được thắng bại.
Cường đại nhất vẫn là lão già nhà họ Tiêu.
Tiếp theo chính là lão già Nhà họ Tô.
Mà lão già nhà họ Lâm xếp thứ ba.
Lão già nhà họ Thượng Quan vốn có thể xếp hạng thứ hai, bởi vì lúc ấy luyện hóa Diệp Viễn đã tốn một chút sức lực.
Bởi vậy lúc đối chiến với ba người kia đã không đủ lực lượng, cuối cùng chỉ có thể xếp thứ tư.
"Haha, nếu đã như thế, vậy tôi sẽ không khách khí nữa, tên nhóc kia thuộc về nhà họ Tiêu tôi!"
Lão già nhà họ Tiêu cởi mở cười một tiếng, cả người liền nhanh chóng bay về phía Diệp Viễn.
Ba người khác cũng không đi theo, chỉ buồn bực nhìn bóng lưng lão già nhà họ Tiêu, nghiến răng ken két.
Nhất là lão già nhà họ Thượng Quan, bây giờ ông ta là người buồn bực nhất.
Lúc đầu Diệp Viễn là do một tay ông ta luyện hóa, thật sự không nghĩ đến cuối cùng lại là làm áo cưới cho người khác.
Ngay lúc cao thủ nhà họ Tiêu chỉ còn cách Diệp Viễn không đến trăm mét, anh đột nhiên mở mắt ra.
Đồng thời, bàn tay khẽ động, linh khí trời đất trên lòng bàn tay tuôn ra, hóa thành một vòng xoáy màu vàng, mang theo khí tức kinh khủng nhanh chóng lao về phía lão già nhà họ Tiêu.
Lão già nhà họ Tiêu đang nhanh chóng bay đến chỉ một lòng muốn đưa Diệp Viễn rời khỏi nơi này, trở lại nhà họ Tiêu.
Ông ta không có chút phòng bị nào, lập tức bị một kích bất ngờ này đánh vào trên ngực.
"Phụt!"
Một kích cường đại lập tức khiến lão già nhà họ Tiêu há miệng phun máu tươi, bay ngược ra ngoài.
"Ầm!"
Lúc này, tấm lưới lớn màu đỏ bao vây lấy Diệp Viễn kia cũng vỡ vụn thành từng mảnh.
Hóa thành từng dòng linh khí, mà Diệp Viễn lại khẽ vung tay lên, đám linh khí thiên địa này đều bị Nguyên anh chi Hỏa hóa thành tấm lưới lớn thu nạp vào trong.
"Làm sao có thể?"
Nơi xa, ba người còn đứng trên không trung nhìn thấy cảnh này thì đều biến sắc.
"Haha, cảm ơn mấy lão già nhá, đã để cho tôi học được rất nhiều thứ, các ông cứ từ từ chơi đi, đợi một khoảng thời gian nữa, ông đây sẽ lại đến tìm các ông!"
Nói xong, Diệp Viễn liền quay người bỏ chạy về phía xa.
Anh cũng không ngốc, lúc trước đánh với lão già nhà họ Thượng Quan, anh đã không phải là đối thủ của ông ta rồi.
Mà bây giờ đối mặt với bốn lão già này, anh càng không phải là đối thủ của bọn họ, có khi còn sẽ mất mạng tại đây.
Vừa rồi anh đã học được rất nhiều thứ, còn nhân cơ hội đánh lén làm người thánh địa nhà họ Tiêu bị thương.
Anh đã rất thỏa mãn với thu hoạch này rồi.
Giờ phút này, cuối cùng ba người trên không trung cũng phản ứng lại.
Gần như đồng thời, ba bóng người đều biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã là ở trước mặt Diệp Viễn.
Ba người đồng thời tung ra ba chưởng về phía ngực Diệp Viễn.
"Mẹ nó!"
Đối mặt với ba lão già mạnh hơn anh không ít, Diệp Viễn giật mình trong lòng, nhanh chóng rút lui về phía sau, đồng thời lập tức hóa nguyên anh chỉ Hỏa thành một tấm lưới lớn, bám vào trên ngực.
"Ầm ầm ầm!"
Ba chưởng gần như đồng thời rơi vào trên ngực anh.
"Phụt!"
Diệp Viễn trực tiếp phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Nhưng mà mượn chưởng lực của ba người này, Diệp Viễn nhanh chóng lui ra xa mấy ngàn mét.
"Ở lại đây đi!"
Gần như đồng thời, ba bóng người lại biến mất tại chỗ lần nữa.
Một giây sau đã xuất hiện ở sau lưng Diệp Viễn.
Ba chưởng của ba người gần như xuất hiện cùng một lúc, đánh mạnh về phía sau lưng Diệp Viễn.
"Mẹ nó chứ!"
Diệp Viễn thầm mắng một câu, sau đó lại hóa nguyên anh chỉ Hỏa thành một tấm lưới lớn, bám vào trên lưng.
"Ầm ầm ầm!"
Ba chưởng hung ác của ba người vừa đúng lúc rơi lên trên lưng Diệp Viễn.
"Phụt!"
Anh lại há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay về phía trước lần nữa.
"Tên tép riu, dám can đảm làm tôi bị thương, chắc chắn hôm nay cậu sẽ phải chết!"
Mà lúc này, lão già nhà họ Tiêu lại đột nhiên xuất hiện ở phía trước Diệp Viễn, cả người đầy sát khí tấn công về phía anh.
Giờ phút này, Diệp Viễn đang bị thương rất nặng, căn bản không có cách nào chống đỡ được một quyền của lão già nhà họ Tiêu.
Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể nhắm mắt lại.
Thấy cảnh này, ánh mắt lão già nhà họ Tiêu lộ ra một vẻ khinh thường.
Ông ta cho rằng Diệp Viễn đã từ bỏ.
Nhưng ngay lúc nắm đấm của ông ta sắp rơi lên trên đầu anh.
Bóng người Diệp Viễn lại đột ngột biến mất khỏi chỗ.