Bấy giờ, Diệp Viễn cũng có chút khó chịu.
Người này cũng ngang ngược quá nhỉ, rõ ràng là thứ anh bỏ tiền ra mua.
Anh ta còn chẳng thèm giải thích lý do, đã đòi cướp lấy từ tay anh, to gan lớn mật uy hiếp anh.
Đối với những người như vậy, từ trước đến nay Diệp Viễn chưa từng bỏ qua.
Anh nhấc tay phải lên, một chưởng đánh về phía người đó.
Thanh niên cũng không ngờ Diệp Viễn lại dám ra tay ngay trước mặt mình.
Thấy đòn tấn công của Diệp Viễn sắp ập tới, vẻ mặt thanh niên kia không hề thay đổi, cũng giơ tay trái lên, đón lấy một chưởng của anh.
“Rầm!”
Hai chưởng chạm vào nhau.
Thanh niên kia chợt lùi về sau vài bước.
Mà Diệp Viễn lại chẳng hề nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Sau khi đứng vững, trên mặt thanh niên kia xuất hiện vẻ kinh ngạc.
“Không ngờ lại là một người có luyện võ!”
Thẩm Tư Phàm bên cạnh cũng có chút kinh ngạc nhìn Diệp Viễn, thanh niên này Sở Vân Phi có thể không biết, nhưng anh ta lại biết rất rõ.
Người đó là Lý Tử Hàn, là người họ Lý ở Lâm Châu Giang Bắc, mấy năm nay vẫn luôn đi theo Ngọc Lâm Phong, người đứng đầu tứ đại công tử ở Giang Bắc.
Lý Tử Hàn là một đao khách vô cùng ghê gớm, trong số những thanh niên trẻ Giang Bắc, ngoài Ngọc Lâm Phong thì chỉ có rất ít người đủ sức đánh với anh ta.
Không ngờ một chưởng của Diệp Viễn lại có thể đẩy Lý Tử Hàn lùi về sau vài bước.
Diệp Viễn lạnh lùng nhìn Lý Tử Hàn một cái, sau đó tiện tay cất ngọc bội vào trong túi mình.
Thấy thế, sắc mặt Lý Tử Hàn chợt lạnh, bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên có người dám cãi lời anh ta.