Ông ta tưởng rằng khi đó Diệp Diệt Tiêu giết lão tổ nhà họ Tôn của vùng đất Lánh Đời Giang Bắc, có lẽ thực lực của anh trong khoảng cảnh giới Võ Hoàng sơ kỳ.
Nhưng bây giờ xem ra cảnh giới của Diệp Diệt Tiêu hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của ông ta, đã đạt đến cảnh giới Võ Thánh.
“Ông muốn giết tôi cơ mà? Sao thế, chỉ có chút thực lực ít ỏi đó thôi à?”
Diệp Viễn chắp hai tay sau lưng, nhìn Vân Khoát Hải với vẻ mặt nom rất hài hước.
Câu này của anh khiến Vân Khoát Hải phải thay đổi sắc mặt thêm lần nữa, trong lòng căm phẫn đến tột cùng, nhưng ông ta lại không thể phản bác được gì.
Bởi vì những gì Diệp Viễn nói là sự thật, ông ta đã dốc hết toàn lực nhưng lại không thể làm gì được anh.
Diệp Viễn chỉ dùng một ngón tay đã đánh cho ông ta trọng thương.
Nếu như anh dốc hết toàn lực, e là ông ta đã mất mạng từ đời nào rồi.
Cuộc đối đầu vừa rồi cũng khiến cho Vân Khoát Hải nhận ra được sự chênh lệch giữa ông ta và Diệp Viễn.
Ông ta vẫn giữ im lặng, Diệp Viễn lại khinh thường lắc đầu nói.
“Xem ra người trên bảng xếp hạng võ đạo này cũng chỉ được có thế, chẳng qua chỉ là những kẻ có mỗi hư danh thôi!”
Câu nói này của Diệp Viễn khiến Vân Khoát Hải biến sắc mặt, càng cảm thấy không cam tâm, nhưng ông ta vẫn không dám nói gì.
Ngay sau đó, Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía Cơ Hành Ba còn đang đứng đực ở bên cạnh.
“Sao nào, ông có muốn ra tay không đấy, cho tôi xem thuật dược cổ của ông đi nào”.
Cơ Hành Ba sợ tới mức lắc đầu lia lịa, còn khom lưng ôm quyền nói với Diệp Viễn.
“Cậu Diệp nói đùa, cái chiêu cỏn con này của tôi không cần phải lấy ra để tự bêu xấu trước mặt cậu Diệp đâu!”
Cơ Hành Ba tự biết thực lực của mình, đối đầu với cao thủ đã đạt đến cảnh giới Võ Thánh như Diệp Viễn, ông ta hoàn toàn không thể thắng được.
Cho dù ông ta có sử dụng vũ khí bí mật của nhà họ Cơ, e rằng cũng không nắm chắc một trăm phần trăm có thể giết Diệp Viễn.
Vốn dĩ ông ta và Diệp Viễn không thù hằn lẫn nhau, cũng không đáng phải liều mạng chém giết với anh.
Hơn nữa, Diệp Diệt Tiêu còn trẻ mà đã có được cảnh giới như thế, chỉ cần sau này anh không gặp bất trắc gì thì chắc chắn sẽ rất nổi trội, trở thành một cao thủ siêu cấp lưu danh thiên cổ.
Đương nhiên Cơ Hành Ba sẽ không muốn vì lý do này mà đắc tội cao thủ siêu cấp trong tương lai này.
Kẻo mang lại tai hoạ ngập đầu cho nhà họ Cơ.
Trái ngược lại, ông ta cần phải làm thân với Diệp Viễn nhân lúc trước khi vị cao thủ siêu cấp này hoàn toàn trưởng thành.
Nghĩ tới đây, Cơ Hành Ba tự hạ thấp mình, tiếp tục nói với Diệp Viễn.
“Cậu Diệp, chuyện hôm nay là lỗi của chúng tôi, tại tôi không biết cách dạy dỗ nên mới để thằng cháu ngoại khốn nạn có mắt như mù này của tôi chọc giận cậu, tôi xin phép gửi lời xin lỗi đến cậu ngay tại đây luôn!”