“Ô Hồng Vũ? Sao ông lại xuất quan rồi?”
Nhìn thấy người đến, sắc mặt bà lão thay đổi.
Có vấn đề gì à?”, Ô Hồng Vũ lạnh nhạt hỏi.
Sau đó, ông ta đảo mắt nhìn một vòng trong sân, cuối cùng dừng lại ở chỗ Liễu Yến Nhi.
“Chậc chậc, Phệ Thiên Giáo các người đúng là biến thái, sử dụng thi thể nuôi dưỡng dược liệu, xem ra tình huống của Thiếu chủ các người đã nghiêm trọng lắm rồi!”
Lời nói của Ô Hồng Vũ khiến sắc mặt bà lão lại thay đổi một lần nữa.
Ô Hồng Vũ nói đúng, vì một vài lý do nên Thiếu chủ của Phệ Thiên Giáo bọn họ không thể tu luyện được, hơn nữa cũng không còn bao nhiêu cơ hội sống.
Mấy ngày trước Thiếu chủ dẫn Trưởng lão của Phệ Thiên Giáo bọn họ đi tới Giang Bắc, muốn cướp lấy bản đồ kho báu truyền thừa của Quỷ Môn.
Nhưng ai ngờ Giang Bắc lại xuất hiện một cậu Diệp đánh Đại trưởng lão và một đám cao thủ của bọn họ chết hết.
Cuối cùng chỉ còn một mình Thiếu chủ trốn thoát.
Vì để Thiếu chủ có thể tiếp tục sống, bọn họ sử dụng một cách cực kỳ độc ác.
Đó là sử dụng những dược liệu này hút đi sinh khí trên người sống.
Đợi sau khi những dược liệu hấp thu đủ sinh khí sẽ cho Thiếu chủ của bọn họ ăn vào, như thế sẽ có thể ngăn cản việc Thiếu chủ ngày càng mất đi sinh khí.
Cuối cùng là tìm một vài người có thể chất đặc biệt làm công cụ để bồi dưỡng nội khí.
Đến lúc đó có thể giúp Thiếu chủ của bọn họ khôi phục công lực.
Vù thế bà lão bèn dùng một vài thủ đoạn để khống chế một số người, để những người này tìm người có thể chất đặc biệt giúp bà ta.
Mà Liễu Yến Nhi chính là người bị bà ta khống chế.
Điều khiến bà ta kích động là hôm nay Liễu Yến Nhi thật sự tìm thấy những người có thể chất đặc biệt như Diệp Viễn.
Bà ta vốn định ngày mai sẽ đi tìm mấy người nhóm Diệp Viễn.
Nhưng không ngờ Ô Hồng Vũ cũng đang theo dõi họ.
Nhận ra nét mặt của bà lão, Ô Hồng Vũ lại nói.
“Xem ra là tôi nói đúng rồi, Thiếu chủ của các người thật sự bị bệnh nặng!”
“Như thế ta cũng có thể xử lý các người một cách quan minh chính đại rồi!”
“Hừ, Ô Hồng Vũ, ông thật sự dám làm thế à, không sợ Phệ Thiên Giáo chúng tôi tiêu diệt các người sao?” Bà lão lạnh lùng nói.
Nhưng Ô Hồng Vũ lại cười khẩy nói: “Ha ha, bây giờ mấy ông lão kia của Phệ Thiên Giáo các người đều không thể đi ra ngoài, chỉ có một Đại trưởng lão yếu đuối mà trước đó còn chết ở Giang Bắc, bây giờ chỉ còn lại một Thiếu chủ đang kéo dài hơi tàn mà thôi!”
“Biết bao năm qua, ba thế lực chúng ta cùng chia sẻ nơi này, nhưng bảy mươi phần trăm tài nguyên đều bị Phệ Thiên Giáo các người giành hết, nhà họ Tang cũng chỉ có hai mươi phần trăm. Còn nhà họ Ô chúng tôi còn từng là thế lực nòng cốt của Phệ Thiên Giáo mà bây giờ chỉ có thể nhận được chưa đến mười phần trăm tài nguyên”.