Còn về phần Diệp Viễn, sau khi anh và chị Thanh diệt sạch băng Ngư Long xong
Họ tiếp tục tới trụ sở của đội chấp pháp của thủ đô.
Đội chấp pháp của thủ đô mang tiếng là lực lượng của chính quyền nhưng thực ra là tay sai của tứ đại gia tộc.
Bởi vì toàn bộ người của đội chấp pháp thủ đô đều là khách khanh, môn khách của tứ đại gia tộc.
Nhìn bề ngoài thì tưởng chừng như bọn họ đang bảo vệ sự yên bình và ổn định của giới võ đạo thủ đô.
Thực ra, bọn họ chỉ mượn cớ này để trừng trị tận gốc những võ giả không chịu nghe lời tứ đại gia tộc.
Diệp Viễn cảm thấy một tổ chức như vậy không nên tồn tại trên đời.
“Các người tới đây làm gì?”
Hai người vừa tới cửa của đội chấp pháp, lập tức nghe hai võ giả gác cửa quát.
“Tới giết các người!”
Chị Thanh “hừ” một tiếng, bàn tay lập tức dấy lên một ngọn lửa đỏ bay thẳng về phía hai người gác cửa.
Một giây sau, cơ thể của bọn họ chảy lên hừng hực, chẳng bao lâu sau, đã hóa thành một đống tro tàn.
“Có kẻ tấn công!”
Ngay khi bóng dáng hai người vừa biến mất, trên không trung của đội chấp pháp lập tức vang lên tiếng quát to.
Một giây sau, Diệp Viễn cảm thấy xung quanh tòa nhà của đội chấp pháp chợt xuất hiện mấy trăm hơi thở mạnh mẽ.
Bóng dáng của mấy trăm người này xuất hiện khắp xung quanh, bao vây chị Thanh và Diệp Viễn một cách tuyệt đối, hơi thở mạnh mẽ khóa chặt vào người chị Thanh.
Đồng thời, một ông già râu tóc bạc phơ mặc áo dài kiểu cổ xưa dẫn theo mười mấy cường giả cảnh giới Võ Hoàng ra khỏi tòa nhà.
Ông già đó liếc nhìn hai đống tro tàn trước cửa rồi mới nhìn chị Thanh.
“Các người là ai?”
“Là người giết các người!”
Chị Thanh quát lên lần nữa, thân hình lập tức vọt đi, lao tới chỗ ông già.
Nhưng ông già vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, sau lưng ông ta xuất hiện một người đàn ông trung niên.
Người này vung nắm đấm về phía chị Thanh.
“Tự lao đầu vào chỗ chết!”
Chị Thanh gằn giọng quát một câu đồng thời tung quyền.
“Ầm!”
Hai nắm đấm va chạm với nhau.
Chị Thanh vẫn tiếp tục xông tới, trong khi người đàn ông trung niên hộc ra máu, bay ngược trở lại.
Cảnh này khiến ông già hơi cảnh cảnh giác nhưng ông ta vẫn không hề có bất kỳ hành động nào.
Bởi vì hai cường giả cảnh giới Võ Hoàng lại xông từ sau lưng ông ta ra.
“Cút ngay cho tôi!”
Chị Thanh lại quát lên một lần nữa, tiếp tục vung quyền, một quyền ấn khổng lồ lập tức hình thành, đập mạnh vào người hai võ giả cảnh giới Võ Hoàng.
“Ầm!”
Một tiếng động trầm đục vang lên, chị Thanh vẫn tiếp tục lao về phía trước.
Còn hai võ giả cảnh giới Võ Hoàng kia thì đều ho ra máu, nhanh chóng lùi lại.
“Vù vù vù…”
Ngay khi hai cường giả cảnh giới Võ Hoàng này bị đánh bay, toàn bộ những người còn lại sau lưng ông già lập tức ồ ạt xông lên tấn công chị Thanh.
Đối mặt với mười mấy võ giả cảnh giới Võ Hoàng cùng một lúc, chị Thanh vẫn không hề biến sắc.
Chị ta đẩy tốc độ lên mức tối đa, xông về phía mười mấy người này.
“Ầm ầm ầm…”
Cùng với mười mấy tiếng động nặng nề vang lên, mười mấy cường giả cảnh giới Võ Hoàng đều bị đánh bay.
Thấy nhiều người như vậy đều bị chị Thanh giết trong nháy mắt chỉ bằng một chiêu, cuối cùng ông già cũng không thể bình tĩnh như trước đó được nữa.
Thấy chị Thanh sắp đấm trúng người mình, ông ta không dám khinh suất, toàn thân toát lên khí thế vang rền.
Ông ta đập mạnh một chưởng ẩn chứa toàn bộ nội khí về phía chị Thanh.
“Ầm!”
Thân hình của ông lão lùi ngược lại mấy bước, mặt ửng hồng.
Còn chị Thanh thì vẫn không hề dừng lại, tiếp tục xông tới.
Ngay khi chị Thanh sắp đấm trúng ngực ông lão thêm một lần nữa.
Hơn trăm người xung quanh đồng loạt thi triển thủ đoạn, luồng khí mạnh mẽ lao vút tới chỗ chị Thanh.
Đối mặt với đòn tấn công đồng thời của hơn một trăm võ giả, chị Thanh không dám coi thường.
Thân hình nhanh chóng lùi lại.
“Ầm!”
Khi chị Thanh vừa mới lùi lại vài mét.
Hơn trăm luồng khí mạnh mẽ kinh khủng đó đánh thẳng vào vị trí mà chị Thanh vừa mới đứng.
Mặt đất bị nổ thành một chiếc hố sâu rất to.
“Hừ! Giải quyết các người trước!”
Đôi mắt đẹp của chị Thanh liếc nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên lao về phía những võ giả ở gần mình nhất.
Mấy võ giả chỉ cần nhìn thấy chị Thanh đánh về phía bọn họ.
Bọn họ lập tức biết ngay mình không phải đối thủ, lập tức lùi lại.
“Hừ, muốn đi à, ở lại đó cho ta!”
Chị Thanh cười gằn một tiếng, bàn tay trắng trẻo tóm vào không khí một cái, thân thể của bọn họ lập tức mất kiểm soát, bay ngược trở về.
Chỉ giây lát sau, bọn họ đã xuất hiện trước mặt chị Thanh.
Chị Thanh tung liền mấy chưởng, những người đó lập tức mềm người, rơi xuống đất.
Chị Thanh ra tay chỉ trong vòng vài giây, nhanh tới tột cùng.
Các võ giả đứng xung quanh hoàn toàn không kịp phản ứng.
Lúc này, chứng kiến chị Thanh đánh người phe mình, cả bọn lập tức nổi giận.
Người nào người nấy tiếp tục thi triển thủ đoạn, mấy luồng khí mạnh lại ập về phía chị Thanh.
Nhưng sau khi giải quyết xong mấy người đó, chị Thanh lập tức tiến về phía mục tiêu tiếp theo.
Những đòn tấn công của bọn họ cuối cùng chẳng hề trúng đích.