Dạo này Vương Khải Điền kinh doanh thua lỗ triền miên, gần đây đang định sang tay khách sạn này, đáng tiếc là tạm thời không ai chịu mua cả.
Không ngờ, hôm nay thật sự có người bỏ giá cao mua lại.
“Vậy chúng ta đến phòng làm việc của tôi thương lượng đi!”, Vương Khải Điền chủ động mời.
Nhưng Sở Vân Phi lại lắc đầu nói.
“Không cần, cứ nói chuyện ở đây! Đợi thêm mười lăm phút nữa, tiền sẽ đưa đến thôi”.
Vương Khải Điền cũng không dám hỏi thêm gì, vội gật đầu.
“Ồ! Được!”
Chẳng mấy chốc, lại trôi qua mười lăm phút.
Vừa đến lúc, mọi người xung quanh lại bắt đầu kêu la.
“Này, tên chém gió khoác lác kia, tiền của mày đâu? Đã nửa tiếng rồi đấy!”
Lúc này, Sở Vân Phi từ ghế đứng lên, nhìn ra ngoài cửa khách sạn.
Lúc ấy chỉ nghe thấy ngoài cửa khách sạn vang lên tiếng còi cảnh sát.
Chỉ thấy bốn chiếc xe việt dã quân dụng, hộ tống mười mấy chiếc xe chở tiền chạy ào ào từ ngã tư đến.
Đi đến đây, người đi lưu thông đều nhường đường.
Nhanh chóng, bốn chiếc xe việt dã quân dụng đã dừng trước cửa lớn khách sạn.
Mười mấy binh lính được võ trang mang súng bước xuống từ trên xe.
Những binh lính này vừa xuống xe, còn quát lớn mấy tên đứng chặn cửa đang ngơ ngác.
“Hoạt động quân sự, mau chóng rời khỏi!”
Đối mặt với những người lính vũ trang súng vác vai, đạn lên nòng này, đám fan não tàn kia lập tức bị doạ sợ tới mức vội vàng tránh sang một bên.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục bước xuống từ chiếc xe bọc thép đầu tiên.
Vội vàng bước vào cửa khách sạn.
Ở đây rất nhiều người đều nhận thức người này, người này chính là Chủ tịch trụ sở ngân hàng tỉnh Tiềm Long.
Nhìn thấy Chủ tịch ngân hàng đích thân đến, những người trào phúng Sở Vân Phi lúc trước đều không khỏi cả kinh trong lòng.
Trong lúc đó Chủ tịch bước vào đại sảnh, liền cung kính đi đến trước mặt Sở Vân Phi.
“Vị này chính là cậu Sở nhỉ, tôi tên Vương Tân Chí, Chủ tịch trụ sở ngân hàng tỉnh Tiềm Long, dựa theo sự phân phó của cậu, tôi đã mang toàn bộ một tỷ tiền mặt đến cho cậu!”
Thái độ của Vương Tân Chí đối với Sở Vân Phi cực kỳ cung kính, thậm chí có chút khiêm tốn.
Đùa à, Vương Tân Chí biết rất rõ nhà họ Sở của Sở Vân Phi, bao gồm cả việc bố ruột Sở Vân Phi hiện tại là một trong những người giàu nhất Giang Bắc.
Là những khách hàng siêu cấp VIP quan trọng nhất của ngân hàng bọn họ, vị khách lớn như vậy, ông ta mỗi ngày đều muốn đích thân tiếp đãi, làm sao dám hung hăng kiêu ngạo trước mặt anh ta.
“Tốt lắm, bảo người mang hết tiền vào đây, cứ bỏ ở trên mặt đất”.
“Vâng!”