Nhưng Ô Hồng Vũ lại nói, phương pháp mà nhà họ Ô nắm giữ chỉ có thể giúp cho người ở cảnh giới Võ Hoàng ra ngoài.
Do đó, người nhà họ Tang đã phái cao thủ cảnh giới Võ Hoàng mạnh nhất là Tang Thản Chi ra ngoài.
Quả nhiên, có được sự hỗ trợ của nhà họ Ô, Tang Thản Chi đã thật sự ra khỏi vùng đất Lánh Đời.
Mà tin tức này khiến người nhà họ Tang rất kích động, muốn giành lấy phương pháp này từ trong tay nhà họ Ô.
Mối quan hệ giữa nhà họ Tang và Phệ Thiên Giáo cũng không tệ, Tang Thản Chi cũng đã nói cho bà lão biết trước tin tức này.
Bà ta cũng biết Ô Thiên Khải nhà họ Ô đã ra khỏi vùng đất Lánh Đời.
Bởi vậy hai phe đã lên kế hoạch với nhau, quyết định diễn một vở kịch để ép Ô Thiên Khải xuất hiện.
Đến lúc đó họ sẽ khống chế Ô Thiên Khải và biết được phương pháp này từ trong miệng ông ta.
“Ha ha, muốn biết được phương pháp à, nằm mơ đi! Tang Thản Chi, bà già kia, các người hãy nhớ cho kĩ, khi nào người nhà họ Ô chúng tôi ra khỏi vùng đất Lánh Đời thì lúc đó sẽ chính là ngày chết của các người!”
Nói đoạn, Ô Thiên Khải đưa tay định đánh vào đầu mình.
Độc rắn trong cơ thể ông ta đã xâm nhập triệt để vào trong máu, lan ra khắp toàn thân, đến thần tiên cũng khó mà cứu được.
Hơn nữa ông ta biết rõ, chỉ cần mình rơi vào trong tay hai người này thì chắc chắn sẽ chịu tra tấn không thể tưởng tượng nổi.
Dẫu sao ông ta cũng không thể sống tiếp nữa, chi bằng dứt khoát tự tử, đỡ phải chịu nhục nhã.
“Muốn chết cũng không dễ vậy đâu!”
Tang Thản Chi lạnh lùng khịt mũi, đạp mấy phát làm gãy hết tứ chi của Ô Thiên Khải.
Cuối cùng lão ta đấm một cú vào miệng Ô Thiên Khải, khiến cho ông ta gãy hết hàm răng.
Lúc này, bà lão tiện tay nhét một viên thuốc vào trong miệng Ô Thiên Khải.
Bà ta cười khẩy: “Cứ giao người này cho tôi, tôi có mười nghìn cách bắt ông ta phải nói ra phương pháp kia”.
“Vậy xin làm phiền Thánh nữ!”
“Trưởng lão Tang khách sáo rồi. Trưởng lão Tang, bây giờ đã bắt được người nhà họ Ô, hiện tại địa bàn này của nhà họ Ô cũng trống, ông xem nên bố trí thế nào đây?”
Đối với nơi này, bà lão vẫn rất coi trọng, dù sao trong những năm gần đây, Phệ Thiên Giáo cũng đều nhờ vào địa bàn này để duy trì những khoản chi tiêu thường ngày.
Mặc dù quán đậu hũ thối đó của nhà họ Ô hơi nhỏ, nhưng chim sẻ dù nhỏ vẫn là thịt.