Lời của cậu Vương khiến người đàn ông trung niên tên bác Phúc cau mày.
Đương nhiên ông ta cũng nhìn ra, người thanh niên cầm kiếm có lẽ là người thuộc gia tộc võ đạo hoặc là môn phái võ đạo nào đó.
Tuy thực lực của ông ta mạnh hơn người thanh niên này, nhưng cũng không dám ra tay thực sự với thanh niên này.
Dù sao hiện nay ở nơi này cá rồng lẫn lộn, gia tộc cường mạnh và môn phái võ đạo nhiều như lông bò.
Chẳng may phía sau người thanh niên này là gia tộc võ đạo hoặc môn phái võ đạo nào đó, họ đắc tội với thế lực phía sau người thanh niên này, thì không hay.
Nhưng cậu ấm nhà mình chịu ấm ức, đương nhiên ông ta sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Vì vậy, bác Phúc quyết định làm rõ thân phận của người thanh niên cầm kiếm này rồi tính.
“Cậu nhóc, cậu là ai, to gan dám đánh cậu chủ nhà tôi”.
“Tôi là ai, ông vẫn chưa có tư cách được biết”.
Lúc này người thanh niên cầm kiếm cũng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói.
Đương nhiên anh ta cũng nhìn ra, người đàn ông trung niên này hình như kiêng sợ thân phận của mình.
Hơn nữa anh ta cũng nhìn ra cách ăn mặc của người đàn ông trung niên này, khiến anh hiểu, có lẽ ông ta là người của nhà họ Vương ở Tấn Trung.
Nhà họ Vương ở Tấn Trung chỉ là một gia tộc hạng ba, so với môn phái của anh ta, kém hơn mấy bậc.
Lời của người thanh niên cầm kiếm khiến vẻ mặt của bác Phúc khẽ biến sắc.
Tất cả những người có thể nói ra lời này, có lẽ thân phận sẽ không đơn giản.
Đúng lúc bác Phúc lại định lên tiếng, cậu Vương ở một bên không thể nhịn nữa.
Bác Phúc, mẹ kiếp, ông còn phí lời với tên nhãi này làm gì, mẹ kiếp, còn không mau phế hắn cho tôi!”
“Bốp!”
Chỉ là, cậu Vương vừa dứt lời, trên mặt lại chịu một cái tát mạnh.
Cái tát này khiến cậu Vương hoàn toàn mất lý trí.
“A! Tao giết mày!”
Cậu Vương cực kỳ tức giận, tiện tay rút một khẩu súng bên hông, họng súng đen xì chĩa thẳng vào đầu của thanh niên cầm kiếm.
“Muốn chết hả!”
Người thanh niên cầm kiếm thấy vậy, trường kiếm trong tay ầm ầm tuốt khỏi bao, như một con rắn độc âm lạnh, đâm về phía cổ họng của cậu Vương.
Bác Phúc thấy vậy cũng không dám chậm trễ, liền đánh một chưởng sắc lạnh lên lồng ngực của người thanh niên cầm kiếm.
“Phập!”
Một tiếng lớn vang lên, người thanh niên cầm kiếm bị đập bay, rơi mạnh xuống trước mặt đám người Vương Vũ Hàm.
“Vãi!”
Vừa rơi xuống đất liền phun ra một ngụm máu lớn.
Chưởng này của bác Phúc khiến anh ta bị thương không nhẹ.
“Anh không sao chứ?”
Vương Vũ Hàm liền kinh hãi, vội vàng ngồi quỳ xuống, định kiểm tra thương tích của thanh niên này.
Nhưng lúc này, người thanh niên bỗng đứng lên, bảo vệ trước người Vương Vũ Hàm.
Vì lúc này, cậu Vương đó đã nổ súng.
Viên đạn bắn về phía vị trí mà anh ta đang đứng.
“Choang!”
Nhưng đúng lúc viên đạn sắp bắn trúng người thanh niên cầm kiếm, trước người anh ta bỗng xuất hiện một màn ngăn cách.
Chặn viên đạn đó.
“Phập!”
Trong lúc viên đạn bị chặn, đồng thời cơ thể của cậu Vương nổ súng cũng bay ngược đi.
Lúc này, một ông lão tóc bạc trắng xuất hiện bên cạnh người thanh niên cầm kiếm.
“Cao thủ cảnh giới Võ Vương!”
Nhìn thấy ông lão này xuất hiện, vẻ mặt của bác Phúc liền biến sắc.
Ông lão này lại không để ý đến bác Phúc, mà vung tay, một viên đan dược rơi vào trong miệng người thanh niên.
Người thanh niên uống viên đan dược, chỉ lúc sau, sắc mặt dần trở lại trạng thái bình thường.
“Huy, cậu không sao chứ?”
“Không sao!”
Người thanh niên tên Huy đứng lên, khẽ lắc đầu, rồi nhìn sang Vương Vũ Hàm phía sau.
“Cô không sao chứ?”
Nhìn ánh mắt quan tâm của anh ta, lại nghĩ đến vừa nãy người thanh niên này lại chủ động bảo vệ mình phía sau.
Khiến trong lòng Vương Vũ Hàm khẽ rung động.
Hơi xấu hổ nói: “Không sao!”
“Không sao thì tốt! Yên tâm đi, có tôi ở đây, sẽ không ai có thể đuổi các cô đi khỏi đây!”, Huy bá đạo nói.
Huy vừa nói ra lời này, Vương Vũ Hàm liền cảm thấy một cảm giác an toàn mạnh mẽ bao quanh cô ta.
Cô ta chưa từng trải qua cảm giác này.
Người đàn ông đeo kính ở một bên nhìn thấy biểu cảm của Vương Vũ Hàm, khiến trong lòng anh ta hơi chua xót.
Thực ra anh ta vẫn luôn rất thích Vương Vũ Hàm, vốn định lần này đến đây du lịch, sẽ nhân cơ hội tỏ tình với Vương Vũ Hàm.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Vương Vũ Hàm như vậy, anh ta biết, có lẽ anh ta không có cơ hội.
Còn Diệp Viễn đứng phía sau mọi người lại hứng thú nhìn cảnh này.
Thực ra sau khi nghe thấy người thanh niên này nói những lời đó, và nhìn thấy biểu cảm của Vương Vũ Hàm, khóe miệng của anh liền lộ ra tia cười lạnh.
“Các người là ai, to gan dám đán thương cậu chủ nhà tôi?”
Lúc này, ông lão đó mới nhìn sang bác Phúc.
Bác Phúc liền sợ đến vội vàng cúi người xin lỗi.
“Xin lỗi, tiền bối, đều là chúng tôi có mắt mà không thấy thái sơn, đã đắc tội với người của tiền bối, mong tiền bối nể mặt nhà họ Vương ở Tấn Trung, tha cho chúng tôi!”
“Hừ, một gia tộc hạng ba, cũng dám động vào thiếu chủ của Vạn Hồ Môn chúng tôi, đúng là chán sống mà!”
Ông lão hừ lạnh lùng một tiếng, định ra tay.
Nhưng lúc này, người thanh niên tên Huy lại ngăn ông lão định ra tay.