“Còn nữa, ông có cảm thấy các người bây giờ giống như một khẩu súng bị người ta lôi ra sử dụng hay không?”
Lúc Mông Mục Chi nói câu này, ánh mắt lại nhìn về phía Độ Biên Thiên Nhất.
Năm đó sau khi ông ta bị tộc Đằng Thị đuổi ra khỏi Thần Giáp Môn, ông ta vì quá tức giận mà dẫn theo võ giả của Hoa Hạ cùng nhau đi thảo phạt tộc Đằng Thị.
Muốn để cho tộc Đằng Thị biết hối lỗi, hơn nữa còn muốn hủy diệt hoàn toàn thuật Con rối như pháp thuật của ma đạo kia.
Nhưng đến cuối cùng, tộc Đằng Thị không những không nhận sai mà ngược lại còn đại chiến với các võ giả của Hoa Hạ một trận.
Trong cuộc chiến đấu đó, tộc Đằng Thị chỉ dựa vào chiến giáp vô địch và thuật Con rối kia đã khiến cho võ giả của Hoa Hạ tổn thất quá nửa.
Đương nhiên, tộc Đằng Thị bọn họ cũng bị đánh cho Nguyên khí tổn thương nặng nề.
Đợi sau khi cuộc đại chiến kết thúc, Mông Mục Chi bỗng nhiên nhận được tin tức, người mà Thần Giáp Môn bọn họ vẫn xưng tụng là thiên tài kia, thực ra chính là người của nước Uy.
Mà ông ta cố ý tạo ra thuật Con rối này, mục đích chính là vì khiến cho Thần Giáp Môn trở nên hùng mạnh, sau đó dẫn quân đi thảo phạt võ giả của Hoa Hạ.
Cuối cùng hai bên đánh nhau, tự tàn sát lẫn nhau, từ đó làm suy yếu sức mạnh của giới võ đạo Hoa Hạ.
Sau khi biết được chuyện này, Mông Mục Chi vô cùng hối hận.
Hối hận bản thân không nên hành động thiếu suy nghĩ như thế, mới để cho người khác lợi dụng.
Nói đến chuyện này, tất cả mọi chuyện kỳ thực đều là lỗi của ông ta.
Vì để bù đắp những sai lầm lớn của mình, ông ta liền đi giết người được xưng là thiên tài của Thần Giáp Môn kia.
Hơn nữa không để cho võ giả của Hoa Hạ tiếp tục truy giết toàn bộ tộc Đằng Thị nữa, để lại một cơ hội sống cho bọn họ.
Nhưng điều khiến ông ta không thể ngờ được rằng, người của nước Uy kia thà chết vẫn chịu không từ bỏ tội ác của mình, lại lần nữa đi tìm tộc Đằng Thị.
Vẫn còn muốn lợi dụng tộc Đằng Thị để thực thi kế hoạch làm suy yếu võ giả của Hoa Hạ.
Điều khiến cho Mông Mục Chi cảm thấy vô cùng căm phẫn đó là, tộc Đằng Thị này lại cũng không từ bỏ dã tâm, vẫn tiếp tục nằm mơ giấc mơ trở thành môn phái hạng nhất của thiên hạ.
Không hề nhìn ra được là có người đang lợi dụng bọn họ.
Nghe đến đây, Đằng Thiên Long lại bật cười thật to: “Ha ha ha, Mông Mục Chi à Mông Mục Chi, người người đều nói ông là một ngụy quân tử tiểu nhân thật, lời này đúng là không giả!”
“Năm đó tộc Mông Thị các người không lấy được thuật Con rối, ông liền đứng ra ngăn cản tộc Đằng Thị chúng tôi tiếp tục nghiên cứu”.
“Còn nói cái gì mà quá là vi phạm luân thường đạo lý, nói năng đến là đường hoàng, nhưng ở sau lưng thì lại phái người đi khắp nơi tìm kiếm nơi cất bí thuật kia”.
“Sau này, khi chúng tôi nghiên cứu ra được thành tựu, ông vì không để tộc Đằng Thị chúng tôi trở nên mạnh hơn mà dám phản bội lại Thần Giáp Môn, còn tự tìm lấy một danh nghĩa tốt đẹp để che giấu tâm địa thực sự của mình, nói là không thèm đứng chung một đội với loại người như chúng tôi”.
“Nhưng khi ông vừa mới rời khỏi Thần Giáp Môn liền đi kể hết mọi chuyện cho người của toàn thiên hạ biết, hơn nữa còn liên kết với bọn họ đến thảo phạt tộc Đằng Thị chúng tôi!”
“Sau đó, chúng tôi mặc dù đã thua cuộc, nhưng ông cũng không lấy được bí thuật kia từ trong tay chúng tôi, ông lại còn vờ vĩnh nói là để lại một con đường sống cho chúng tôi”
“Sau đó đuổi chúng tôi đến chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này, nói là cho chúng tôi tự sinh tự diệt, nhưng sau lưng thì ông không lúc nào là không phái người đi theo dõi chúng tôi”.
“Sau này, Độ Biên tiên sinh đến đây, các người lại muốn lấy được bí thuật kia từ trong tay chúng tôi nên lại phái người đến trộm!”
“Bây giờ, ông lại nghe được tin tức tộc Đằng Thị chúng tôi đã nắm được bí thuật kia, nên ông mới dựng lên vở kịch thế này, đúng không”.
Đối mặt với những lời chất vấn của Đằng Thiên long, sắc mặt của Mông Mục Chi vẫn bình tĩnh như thường.
“Đằng Thiên Long, mặc kệ ông muốn nói gì thì nói, tất cả những gì tôi làm đều là vì muốn bù đắp cho những lỗi lầm khi xưa, hơn nữa không thể để cho các người lại bị người khác lợi dụng nữa, để tránh bị một số người có tâm làm loạn giới võ đạo của Hoa Hạ chúng ta!”
“Ngoài ra, tôi làm như vậy cũng là vì muốn bảo vệ tộc Đằng Thị của ông!”
Nhưng Đằng Thiên Long lại lần nữa bật cười như điên: “Ha ha ha, Mông Mục Chi, đừng mẹ nó nói năng đường đường chính chính như thế, đến cuối cùng vẫn không phải vì tư lợi của bản thân ông hay sao?”
“Còn nói cái gì mà vì tộc Đằng Thị chúng tôi”.
“Ông nếu như là vì tộc Đằng Thị của chúng tôi, vậy có đúng là tộc Đằng Thị chúng tôi đã bị tộc Mông Thị các ông nhổ cả gốc lẫn rễ rồi không!”
Lời này lại khiến cho Mông Mục Chi hoàn toàn câm nín.