“Mọi người đừng đứng ngây ra đó nữa, mau dùng thánh dược này chữa lành vết thương, sau đó chúng ta lại xuất phát!”
Diệp Viễn ngước mắt lên nhìn trời, hiện giờ mây đã sà xuống thấp hơn.
Kiếm Vô Nhai và những người khác cũng thấy được hiện tượng kỳ lạ này, nên không dám lề mề.
Bọn họ lập tức nuốt Tiên Linh Ngọc Nhũ.
Hơn mười phút sâu, vết thương của mọi người đều đã được chữa khỏi, đồng thời cảnh giới cũng tăng lên.
Hiện tại, đám mây trên bầu trời càng ngày càng hạ thấp, cả khoảng không giống như bị bao phủ bởi một tấm vải đen.
Bên dưới không gian u tối ấy là bầu cảm giác đè nén ngột ngạt.
Mọi người không trì hoãn lâu hơn.
Vội vàng chỉnh đốn rồi mau chóng tiến về phía trước.
Khoảng một tiếng sau khi nhóm Diệp Viễn rời đi, nơi bọn họ dừng lại trước đó lại xuất hiện những cơn gió lốc khủng bố.
Điên cuồng lao nhanh về hướng nhóm Diệp Viễn.
Lúc này, anh và những người khác đi đến chỗ một cồn cát lớn.
Trên cồn cát có rất nhiều thi thể võ giả tham gia doanh trại huấn luyện đặc biệt của Hoa Hạ, còn có vài thi thể ăn mặc quần áo kỳ quái, có vẻ như là tu sĩ của các quốc gia lân cận.
Quanh cồn cát tràn ngập năng lượng cuồng loạn hỗn độn, không cần đoán cũng biết nhất định đã có người đánh nhau ở đây.
“Á!”
Đột nhiên, có tiếng kêu la thảm thiết vang lên sau cồn cát.
Diệp Viễn và mọi người không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy đến đó.
Bọn họ vừa chạy đến thì thấy Công Tôn Nam Phi và một nhóm võ giả thiên tài của doanh trại huấn luyện đặc biệt đang chiến đấu với vài người mặc áo choàng đen, tràn ngập tà khí.
Những người toát ra tà khí dày đặc này có thực lực rất mạnh, bọn họ chỉ vừa ra tay thì đã có vài võ giả của doanh trại huấn luyện đặc biệt Hoa Hạ ngã xuống.
“Nam Việt Thiên Sát Môn!”
Thấy được quần áo của những người này, Hiên Viên Dương Vũ nheo mắt.
Ông ta đương nhiên biết rõ về người của Nam Việt Thiên Sát Môn, Thiên Sát Môn là môn phái mạnh nhất Nam Việt.
Đặc biệt là Thập Tam Sát của Thiên Sát Môn, bọn họ là những cao thủ hàng đầu có thể địch lại cao thủ ở vùng đất Hư Vô của Hoa Hạ.
Năm xưa khi Lục Hành dẫn dắt một nhóm cao thủ gây họa cho cả giới võ đạo Hoa Hạ.
Thập Tam Sát của Thiên Sát Môn đã lẻn vào thành phố Nam bộ của Hoa Hạ và tàn phá một cách trắng trợn.
Khiên cho nhiều võ đạo thế giới ở vùng Nam bộ Hoa Hạ lúc đó diệt vong.
Mà khi ấy giới võ đạo Hoa Hạ khan hiếm nhân tài, không ai là đối thủ của Thập Tam Sát.
Cuối cùng, cao thủ siêu cấp đến từ vùng đất Hư Vô của Hoa Hạ phải ra tay, nhưng cũng chỉ đuổi Thập Tam Sát đi chứ không giết chết được bọn họ.
Hiên Viên Dương Vũ quyết đoán ra tay, không hề do dự.
Có Hiên Viên Dương Vũ vừa mới đột phá cảnh giới mới gia nhập cuộc chiến, chỉ trong nháy mắt người của Thiên Sát Môn bị đối phương giết gần hết.
Cao thủ cầm đầu của Thiên Sát Môn thấy thực lực mạnh mẽ của Hiên Viên Dương Vũ, hơn nữa còn có nhóm Diệp Viễn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
Người nọ lập tức ra lệnh cho tất cả đệ tử rút lui.
Các đệ tử cũng không ham chiến, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Đang lúc Hiên Viên Dương Vũ định đuổi giết người của Thiên Sát Môn.
Giọng nói phách lối của anh Khánh bỗng vang lên.
“Hừ! Bọn khốn, giết nhiều võ giả của Hoa Hạ bọn tôi mà còn muốn chạy à!”
Anh Khánh vừa lên tiếng thì cũng đuổi theo người của Thiên Sát Môn ngay lập tức.
Người cầm đầu rút lui cuối cùng trông thấy một con kiến chỉ có thực lực cảnh giới Tông Sơn đuổi theo mình.
Gã đanh mặt, thuận tay tung ra một chưởng.
Năng lượng mạnh mẽ cuốn bay cát vàng, hóa thành một thanh trường kiếm sắc bén đâm về phía anh Khánh.
Anh Khánh không hề sợ hãi, còn quát to.
“Hừ, có người mang thiên mệnh Tiên Đế chuyển thế này ở đây mà còn dám lớn lối!”
“Phá cho tôi!”
Anh Khánh tung một quyền.
Đánh về phía trường kiếm từ cát biến thành.
Trong khoảnh khắc nắm đấm của anh Khánh va vào thanh kiếm ấy.
Bên trong cơ thể anh Khánh lại bột phát lực lượng mạnh mẽ.
Một quyền đấm nát trường kiếm.
Sau đó nhằm vào phần lưng của người cầm đầu Thiên Sát Môn với tốc độ nhanh hơn.
Lúc này, kẻ cầm đầu đã xoay người đi, tiếp tục bỏ chạy về phía trước.
Gã cho rằng nhát kiếm của mình chắc chắn sẽ lấy mạng một kẻ yếu như anh Khánh.
Nhưng ngay sau đó, gã cảm nhận được hơi thở chết chóc đáng sợ đến từ phía sau.
Gã cả kinh, vội vàng xoay người lại, sau đó nhìn thấy một màn khó tin.
Anh Khánh còn sống, hơn nữa nắm đấm cũng đã nện lên lồng ngực gã.
“Rầm!”
Một tiếng vang lớn, kẻ cầm đầu bay lên không, phần lưng của gã cũng nổ tung, máu thịt vương vãi trên mặt đất.
“Bốp!”
Gã vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung.
Đập trúng đệ tử Thiên Sát Môn ở đằng trước.
Lực va chạm cực mạnh, biến các đệ tử Thiên Sát Môn thành một đống thịt nát.