Diệp Viễn nhìn theo ngón tay Trần Bắc Phong chỉ về phía cánh cổng vòm bằng đá. Chỉ vừa mới nhìn, Diệp Viễn đã ngạc nhiên mà phát hiện ra, bên trong cổng vòm đá này vậy mà lại bao hàm một trận pháp phòng ngự.
Chẳng qua do đã nhiều năm qua đi, lại thêm trận pháp này hình như đã bị người nào đó dùng bạo lực tàn phá, cho nên lúc này đã chẳng còn mấy tác dụng nữa.
“Mọi người ở lại đây trước đã, tôi đi xem thế nào!”
Đúng vào lúc Diệp Viễn chuẩn bị đi vào bên trong Trần Gia Từ, từ bên dưới cổng vòm đá ở phía xa xa, bỗng có một người xông ra.
Đó là một ông già khoảng hơn năm mươi tuổi, lưng gù, quần áo tả tơi, hai mắt không có hồn, đi đường loạng quạng trông như thể sắp ngã vật xuống đất đến nơi.
“Ông Trần Tam!”
Nhìn thấy người này, Trần Bắc Phong và Trần Thanh Thanh giật mình ngạc nhiên thốt lên.
Hai người theo phản xạ muốn xông đến, nhưng bị Diệp Viễn đưa tay chặn lại.
Bởi vì Diệp Viễn đã phát hiện ra ông già này trông thì có vẻ như rất suy yếu, bộ dáng lại giống như sắp chết.
Nhưng anh lại có thể nhìn thấy được bên trong cơ thể ông già tiềm ẩn một luồng sát khí và tử khí rất đậm.
Rất nhanh sau đó, ông già loạng quạng đi đến phía trước mặt mấy người bọn họ.
Ở khoảng cách gần nhìn thấy ông già ở trong thôn năm đó, Trần Bắc Phong vô cùng xúc động.
“Ông Trần Tam, ông làm sao thế, ông còn nhận ra chúng tôi không? Tôi là tiểu Bắc, đây là Tiểu Thanh!”
Nhưng ông già được gọi là Trần Tam này lại chẳng hề có chút phản ứng nào với lời nói của Trần Bắc Phong, vẫn loạng quạng tiến về phía bọn họ.
Khi ông già này đi ngang qua trước mặt Diệp Viễn, cánh mũi của anh thoáng cử động, anh ngửi thấy một mùi khí vô cùng quen thuộc ở trên người ông già này.
Mặc dù mùi khí này rất nhạt, nhưng vẫn không thể thoát được cái mũi của anh.
“Thần giáo Quang Minh?”
Diệp Viễn thình lình nhớ đến cái tên của một thế lực.
Chỉ là, khi Diệp Viễn bất giác nói gia bốn chữ “Thần giáo Quang Minh”.
Thì trong ánh mắt của ông già tên Trần Tam kia bỗng nhiên bùng phát ra một luồng ánh sáng sắc lạnh, bàn tay phải khô đét kia bỗng nhiên hóa thành trảo.
Dùng tốc độ nhanh như chớp, hung hăng móc về phía cổ họng của Diệp Viễn.
Mà bàn tay trái thì lại đập mạnh về phía đầu của Trần Bắc Phong và Trần Thanh Thanh.
Hành động bất thình lình này của ông già khiến cho Trần Thanh Thanh và Trần Bắc Phong giật mình kinh hãi.
Hai người vừa mới định lui về phía sau thì lại phát hiện ra cơ thể của bọn họ đã bị khóa chặt lại rồi.
“Cảnh giới Võ thánh? Sao có thể chứ?”
Hai người ngay lập tức đã nhận ra, bọn họ đang bị khí vực của một Võ Thánh khống chế.
Điều này khiến cho hai người bọn họ đều cảm thấy cực kỳ kinh hãi, Trần Tam này bọn họ đều biết rất rõ.
Năm đó ông ta chỉ là một người bình thường không hề có chút thiên phú tu luyện nào.
Nhưng bây giờ, ông ta làm sao mà đột nhiên có được sức mạnh của một cảnh giới Võ Thánh chứ.
Đúng vào lúc hai người còn đang ngẩn người.
Một chưởng bao hàm sát khí và tử khí khủng khiếp đã áp sát đến phần đầu của bọn họ.
Nhưng khi chưởng kia chỉ còn cách đầu bọn họ đúng mười cm nữa thì lại không thể dịch chuyển thêm một xíu nào nữa.
Bởi vì trước mặt hai người bọn họ đã xuất hiện một tấm màng chắn vô hình.
“Rầm!”
Chưởng của ông già đã đập mạnh lên tấm màng chắn vô hình.
Cả người ông ta bị phản lực hất ngược văng ra phía sau.
“Hừ, ở trước mặt tôi mà bày trò đánh lén, lại còn muốn giết chết chúng tôi, ông vẫn còn non lắm!”
Diệp Viễn sau khi hừ mũi khinh thường, tiện tay túm vào trong không trung, kéo ngược ông già đang bị hất văng ra ngoài kia lại, ném xuống mặt đất phía dưới chân Diệp Viễn.
Khi ông già rơi xuống gần chân của anh, sát khí và tử khí đậm đặc từ trên người ông ta bỗng điên cuồng ngưng tụ lại.
Một luồng khí tức đầy tính hủy diệt lập tức phát tán ra từ trên người ông già.
Trông thấy ông già này thế mà định tự phát nổ, Diệp Viễn lại lạnh lùng hừ một tiếng nữa.
“Hừ, muốn chết!”
Anh vỗ mạnh một chưởng lên ngực của ông ta.
Nhìn thấy Diệp Viễn như sắp ra sát chiêu, Trần Bắc Phong vội vàng hét lên.
“Diệp tiên sinh xin hãy giữ lại mạng cho ông ta!”
“Rầm!”
Nhưng Diệp Viễn vẫn đánh một chưởng kia về phía ngực của ông già.
Sau một chưởng này, ông già Trần Tam không hề chết ngay.
Chỉ là khóe miệng ông ta ộc ra một ngụm máu lớn màu đen.