“Đúng, chú Cung, chú mau ra tay đi, cứu Văn Văn đi!”
Sở Dương cũng sốt ruột nói.
“Việc này…”
Lúc này chú Cung cũng khó xử, ông ta biết rõ chút thực lực đó của mình.
Ông ta cảm nhân rõ ràng được sương trắng đáng sợ trên người Văn Văn khủng bố đến mức nào.
Chỉ dựa vào chút thực lực của ông ta, sợ rằng vừa chạm vào thì sẽ bị đóng thành tượng băng.
Nhưng bây giờ mình được chú Vương hiểu lầm thành cao thủ, hơn nữa cậu chủ cũng bảo ông ta ra tay.
Bất đắc dĩ, chú Cung chỉ đành bất chấp.
“Tôi thử xem!”
Nói xong, chú Cung lập tức hội tụ tất cả nội khí trong cơ thể lên trên tay phải.
Sau đó từ từ chạm đến cơ thể của Văn Văn.
Khi tay phải của ông ta vừa chạm đến cơ thể của Văn Văn, sương trắng khủng bố trên người Văn Văn liền ngừng kết đến tay phải của ông ta với tốc độ như điện giật.
Trong chớp mắt, cả tay phải của ông ta liên bị đóng thành tượng băng.
Đồng thời, một luồng ý lạnh kinh người ập đến toàn thân.
Trong lòng chú Cung vô cùng kinh hãi, muốn rút tay phải về ngay lập tức.
Nhưng vừa động cánh tay, điều khiến ông ta vô cùng tuyệt vọng là cả tay phải không nhúc nhích nổi.
Trong thời gian một giấy ngắn ngủi, những sương trắng khủng bố đó men theo tay phải của ông ta đóng băng luôn cả cánh tay với tốc độ điện giật.
Nhìn thấy cả cánh tay sắp bi đóng băng hoàn toàn, chú Cung cũng rất hung tàn.
Tay trái vội vung ra, muốn trực tiếp chém đứt cả cánh tay phải.
Nếu không, sợ rằng cả cơ thể của ông ta cũng sẽ bị đóng băng, đến lúc đó, ông ta sẽ chết chắc.
Nhưng đúng lúc chú Cung định ra tay chém một cánh tay của mình.
Diệp Viễn ngồi ghế bên cạnh mở mắt, sau đó vươn vai một cái
Tay của anh cũng vừa hay chạm lên cánh tay đã bị đóng băng của chú Cung.
Khoảnh khắc sương trắng đáng sợ chạm đến tay Diệp Viễn, giống như nhìn thấy sự vật gì khủng bố vậy.
Vậy mà lại lui về với tốc độ cực nhanh.
Khi sương trắng rút về, tay của chú Cung cũng hoạt động được trở lại.
Việc này khiến chú Cung ngẩn người.
Không khỏi nhìn sang Diệp Viễn một cái, trong mắt lóe lên vẻ chấn kinh sâu sắc.
Lúc này, Diệp Viễn mới nhìn sang Văn Văn bên cạnh.
Lúc này, cả cơ thể của Văn Văn và chiếc ghế dưới mông cô ta đã bị bao phủ bởi sương trắng tỏa ra khí lạnh đáng sợ.
Hơn nữa, lúc này sương trắng còn nhanh chóng lan ra xung quanh.
Nhưng, chỉ duy nhất không lan đến vị trí của Diệp Viễn.
Dương như chỗ Diệp Viễn ngồi có thứ gì khủng bố vậy.
“Ấy? Thể cực hàn?”
Diệp Viễn hơi kinh ngạc khẽ kêu một tiếng.
Trước đó anh không nhìn kỹ, nghĩ rằng cô gái tên Văn Văn này trúng hàn độc.
Bây giờ nhìn thấy trên người Văn Văn tỏa ra khí băng giá khủng bố như vậy.
Khiến anh nghĩ đến một loại thể chất liên quan đến thể cực hàn được ghi chép trong truyền thừa Quỷ Môn.
Thể cực hàn.
Thể cực hàn này là một loại thể chất cực kỳ đặc biệt.
Người có thể chất như này vừa may mắn, vừa bất hạnh.
May mắn là, thể cực hàn này là một loại thể chất quý giá cực kỳ hiếm có, trong hàng trăm triệu người khó tìm một người.
Nếu thể chất này kết hợp với công pháp tu luyện phù hợp, thành tựu tương lai vô hạn.
Đương nhiên, tiền đề là phải sống trong giới tu hành, hơn nữa có công pháp tương ứng hỗ trợ.
Nhưng đối với người bình thường, người có loại thể chất này là vô cùng bất hạnh.
Vì đối với người bình thường mà nói, thể cực hàn là một loại bệnh nan y không thể chữa khỏi.
Vì thể cực hàn này có một loại hậu di chứng vô cùng đáng sợ, đó là toàn thân nội tạng lúc nào cũng tỏa ra khí cực hàn.
Nếu từ khi vừa được sinh ra, thai nhi được kịp thời chữa trị, có lẽ từ nhỏ se tu luyện công pháp tương ứng, khống chế khí cực hàn này, thì sẽ không có hậu di chứng.
Nhưng nếu không kịp thời chữa trị, cùng với thời gian trôi, cơ quan trong cơ thể sẽ tỏa ra khí cực hàn càng nhiều càng khủng bố.
Khi có một ngày, những khí cực hàn này tích lũy đến mức cơ thể không thể chịu nổi, khí cực hàn sẽ trào ra khỏi cơ thể.
Vừa bắt đầu, khi hậu di chứng của thể cực hàn phát rác, ngươi có thể cực hàn chỉ sẽ hôn mê một thời gian, toàn thân trở nên băng lạnh.
Nếu cứu chữa kịp thời, còn có thể vượt qua, nếu không vượt qua nổi thì sẽ mất mạng.
Nhưng cho dù vượt qua, cũng chỉ có thể sống một thời gian thôi.