Bà ta vội vàng đi tới, quỳ một chân xuống bên cạnh, chờ căn dặn.
Tư thế đó muốn bao nhiêu hèn mọn là có bấy nhiêu hèn mọn.
Người đàn ông tóc vàng dùng ngôn ngữ quốc tế để nói với bà ta mấy câu, bà ta vội vàng gật đầu.
Sau đó, bà ta đi tới chỗ thanh niên trẻ đeo kính gọng vàng, lạnh giọng quát.
“Hứa Mặc, con mẹ nó cậu sắp xếp cái kiểu quái gì thế hả, đã bảo là bao hết toàn bộ khoang hạng nhất rồi cơ mà, tại sao trong này lại có sự tồn tại của những người khác nữa?”
“Cậu không biết cô Phi Nhi và cậu Anderson thích yên tĩnh ư?”
“Cậu nhìn lại xem, mấy người đó mặc quần áo rách nát như thế, nói không chừng là người nghèo đến từ nơi xó xỉnh nào đó thì sao, những kẻ như thế mà cũng xứng ngồi cùng một khoang với cậu Anderson ư?”
“Nhỡ đâu trên người họ có vi khuẩn hay mầm bệnh gì, lây sang cho Phi Nhi nhà tôi và cậu Anderson thì cậu có gánh vác nổi trách nhiệm không?”
Khi người phụ nữ trung niên đó lên tiếng thì hoàn toàn không kiểm soát tông giọng của mình, tất nhiên nhóm Diệp Viễn cũng có thể nghe thấy.
Điều này khiến Sở Vân Phi có chút khó chịu, người này vừa lên tới đã dùng ánh mắt đầy thành kiến để đánh giá người khác, còn dám nói Sở Vân Phi này là kẻ đến từ nơi xó xỉnh, nghèo nàn.
Sở Vân Phi há có thể chịu được, đang định đứng lên phản bác lại.
Thì Lâm Vãn Tình đã kéo tay Sở Vân Phi nói.
“Được rồi, đừng có chấp nhặt với mấy kẻ đó!”
Bất đắc dĩ, Sở Vân Phi chỉ có thể nhịn.
“Rồi rồi rồi, tôi sẽ giải quyết ngay mà chị Vương!”, thanh niên đeo kính tên Hứa Mặc vội vàng gật đầu.
Ngay sau đó, Hứa Mặc bèn gọi tiếp viên hàng không tới.
“Các người làm ăn cái kiểu gì thế hả, trước đó tôi đã bao hết khoang hạng nhất này rồi mà? Sao lại có người khác ở đây thế?”
Dường như Hứa Mặc muốn trút hết tất cả mọi bực tức khi bị người phụ nữ trung niên kia mắng lên người tiếp viên hàng không.
Nên giọng nói có vẻ vô cùng tức giận.
“Thật lòng xin lỗi anh, chúng tôi không nhận được tin tức này, mà những vị khách khác cũng có vé máy bay nên mới lên đây được, tôi không có quyền đuổi bọn họ!”
Tiếp viên hàng không được huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp, dù đối mặt với thái độ khó chịu của Hứa Mặc thì cô ấy vẫn không khó chịu hay nịnh nọt gì, giải thích cặn kẽ.
“Bốp!”
Nhưng tiếp viên hàng không vừa mới dứt lời thì người phụ nữ trung niên kia đã vọt tới, tát mạnh vào mặt Hứa Mặc.
“Con mẹ nó, cậu còn nói mấy lời vô dụng đó làm gì, lập tức bảo cô ta đuổi những kẻ rác rưởi này ra ngoài cho tôi!”
Hứa Mặc bị đánh nên sắc mặt cũng thay đổi, chỉ là anh ta không dám tỏ thái độ gì, vẫn cung kính gật đầu.
Ngay sau đó, Hứa Mặc trực tiếp nổi giận hét lên với tiếp viên hàng không.
“Lập tức đuổi những người này đi cho tôi!”