“Thì ra là như vậy!”
Lý Hồng Đào gật đầu, lại nói với Diệp Viễn.
“Cậu Diệp, nếu chuyện ở đây đã giải quyết xong, vậy tôi không quấy rầy cậu tụ họp nữa!”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, Lý Hồng Đào liền dẫn một đám thuộc hạ vội vàng rời đi.
Còn Anweier ngày mai sẽ ký hợp đồng với Phùng Tiêu Tiêu, ông ta cũng cáo từ rời đi.
Sau khi Lý Hồng Đào và Anweier rời đi, Phùng Tiêu Tiêu cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa.
Cô ta chuẩn bị kéo Diệp Viễn và Vương Vũ Hàm rời đi.
“Chờ chút, có người vẫn còn chưa xin lỗi cô đâu!”
Nói xong, Diệp Viễn liền đến trước mặt mấy người Chu Vĩ và Lý Diễm, còn có mấy người Vương Hạo Nhiên.
“Mày muốn làm gì?”
Chu Vĩ không vui nhìn Diệp Viễn.
Mặc dù không rõ tại sao Diệp Viễn có thể khiến Lý Hồng Đào quỳ xuống, nhưng anh ta không hề sợ hãi trước Diệp Viễn.
Đừng nói là Diệp Viễn, Lý Hồng Đào anh ta cũng không sợ.
Bởi vì gần đây nhờ giới thiệu của anh họ, anh ta đã gia nhập băng nhóm Hạo Thiên.
Mà anh họ anh ta bây giờ chính là tâm phúc của băng nhóm Hạo Thiên, còn giúp Hạo Thiên thu được rất nhiều địa bàn, nhận được trọng dụng của băng nhóm.
“Quỳ xuống nói xin lỗi với bạn gái tôi, đồng thời tự cắt đứt một cánh tay, nếu không thì hôm nay mấy người đừng hòng rời khỏi nơi này!”
Sau khi nghe thấy yêu cầu làm khó của Diệp Viễn, Chu Vĩ lại cười lạnh.
“Diệp Viễn, mày đừng tưởng rằng mày có thể khiến Lý Hồng Đào quỳ xuống thì chứng tỏ tao sẽ sợ mày!”
“Bây giờ tao chính là người của băng nhóm Hạo Thiên, nếu mày dám động vào tao, tao đảm bảo băng nhóm Hạo Thiên sẽ không bỏ qua cho mày đâu, bao gồm cả Phùng Tiêu Tiêu và người nhà của cô ta, tất cả đều sẽ bị băng nhóm Hạo Thiên trả thù”.
Lời Chu Vĩ vừa dứt, đám bạn học đều giật mình, đại danh của băng nhóm Hạo Thiên đương nhiên bọn họ đều đã nghe thấy.
Bởi vì thời gian gần đây, lực lượng mới xuất hiện tên là Hạo Thiên nổi lên, chỉ cần mấy ngày đã thu phục được phần lớn địa bàn của thế giới ngầm Giang Châu.
Không ngờ Chu Vĩ này lại là người của băng nhóm Hạo Thiên.
Diệp Viễn nghe thấy giọng nói của Chu Vĩ mang theo uy hiếp, sắc mặt lập tức thay đổi, toàn thân nổi sát ý.
Cuộc đời anh cảm thấy phiền nhất chính là người khác uy hiếp anh, đặc biệt uy hiếp người bên cạnh anh.
Chính là chạm đến vảy rồng của anh.
“Tự tìm cái chết!”
Diệp Viễn tức giận đánh một chưởng ra, chỉ nghe thấy mấy tiếng ‘ken két’ giòn giã.
Chu Vĩ trực tiếp bay lên không trung, nặng nề đập vào vách tường, sau khi rơi xuống đất thì phun ra một ngụm máu tươi.