Sử Thiên Nhất bình thường không sợ bất cứ ai ở thành phố Thanh Long lại chịu thua vào lúc này, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sử Thiên Nhất là ai, anh ta chính là Thái tử của thành phố Thanh Long đấy, không ngờ cũng có ngày anh ta phải cúi đầu.
“Chịu thua cũng được! Nhưng hai người các anh phải quỳ xuống nói xin lỗi bạn tôi thay cho người của các anh!”
Lúc này, Diệp Viễn tiện tay đỡ Lục Thanh Hoà ngã dưới đất, người vẫn còn đang run rẩy dậy.
“Bạn của tôi cũng không thể vô duyên vô cớ phải chịu cái tát này được!”
Những người đang có mặt nghe thấy yêu cầu của Diệp Viễn thì đều rất ngạc nhiên.
“Những người này ngông cuồng quá, không chỉ đá hỏng chỗ đó của Lữ Hạo Nhiên và Tư Đồ Ngọc Huy mà bây giờ còn muốn Sử Thiên Nhất và Châu Văn Khôn quỳ xuống nói xin lỗi?”
“Trời ạ, những người này thật sự quá kiêu ngạo, rõ ràng là muốn đắc tội một lượt toàn bộ bốn gia tộc lớn!”
“…”
Khi nghe thấy yêu cầu này của Diệp Viễn, sắc mặt của Sử Thiên Nhất vốn đã định rời đi lập tức trở nên u ám tột cùng.
Vốn dĩ hôm nay anh ta chịu thua hoàn toàn là vì bên cạnh anh ta không có võ giả có thể áp chế Tiểu Vũ.
Cũng không có nghĩa là anh ta thật sự chịu thua.
Dù chịu thua có thể khiến anh ta mất hết mặt mũi, nhưng chỉ là tạm thời mà thôi.
Chuyện hôm nay đã khiến anh ta hoàn toàn ghi thù mấy người nhóm Diệp Viễn rồi.
Anh ta chịu thua là vì muốn đi tìm cao thủ đến xử lý đám người Diệp Viễn này.
Thể diện bị mất cũng có thể nhanh chóng tìm về.
Nhưng bây giờ Diệp Viễn muốn bọn họ quỳ xuống nói xin lỗi Lục Thanh Hoà thay Lữ Hạo Nhiên, chuyện này là đang sỉ nhục anh ta một cách lộ liễu.
Tát thẳng vào mặt anh ta.
Nhìn khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo của Sử Thiên Nhất, Diệp Viễn cười châm chọc.
“Sao, không muốn à? Nếu không muốn thì có lẽ tôi phải đích thân ra tay thôi!”
Diệp Viễn vừa nói xong, Tiểu Vũ lập tức đi về phía hai người.
Hành động này khiến hai người đều thay đổi sắc mặt, vô cùng hốt hoảng.
Nhưng đúng lúc này, Lục Thanh Hoà lại vội nói.
“Không cần không cần, không cần nói xin lỗi, anh Sử, anh Châu, tôi đã tha thứ cho anh Lữ rồi, tôi không cần các anh xin lỗi đâu!”
Lúc này Lục Thanh Hoà cũng đã tỉnh táo lại một chút, anh ta biết nếu Diệp Viễn thật sự bắt Sử Thiên Nhất và Châu Văn Khôn quỳ xuống nói xin lỗi anh ta thì chính là tát thẳng vào mặt nhà họ Sử và nhà họ Châu.
Sau này Sử Thiên Nhất trả thù, đừng nói là anh ta, e rằng người trong nhà cũng sẽ bị dính líu.
Thẩm Tiểu Tiểu biết Lục Thanh Hoà lo lắng điều gì, cô ta vội nói.
“Anh họ, anh yên tâm, những người này sẽ không làm gì được chúng ta đâu, hôm nay nhất định phải bắt đám khốn kiếp này nói xin lỗi, anh cũng không thể để bị đánh vô duyên vô cớ được, ngoài việc nói xin lỗi còn phải bồi thường nữa!”
“Tiểu Tiểu, em…”
Lục Thanh Hoà thấy hơi khó hiểu, Thẩm Tiểu Tiểu luôn là một người rất lý trí, sao hôm nay cũng hồ đồ thế.
“Đúng đấy Tiểu Tiểu, may mà cô nhắc nhở tôi, bây giờ ngoài xin lỗi, các người còn phải bồi thường tổn thất cho bạn tôi nữa!”
Dứt lời, Diệp Viễn lại nói với Lục Thanh Hoà.
“Lần này công ty của anh tổn thất tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Câu hỏi của Diệp Viễn khiến Lục Thanh Hoà càng bối rối hơn, sao đang nói chuyện xin lỗi lại kéo cả chuyện công ty của anh ta vào rồi.
Dù nghi ngờ nhưng Lục Thanh Hoà vẫn nói.
“Tổng cộng tổn thất hơn năm trăm triệu!”
Sau khi nhận được câu trả lời mong muốn, Diệp Viễn lập tức quay đầu nói với Sử Thiên Nhất.
“Tôi cũng không bảo các anh bồi thường quá nhiều cho tổn thất của bạn tôi, tổng cộng đưa một tỷ đi”.
“Tên này bị điên rồi à, bồi thường một tỷ? Rõ ràng là ăn cướp!”
“Đồ điên, người này chắc chắn là bị điên rồi”.
Nghe thấy cái giá Diệp Viễn muốn, tất cả mọi người lại ngạc nhiên đến mức không biết nên nói gì.
Mà Sử Thiên Nhất nghe thấy thế cũng thay đổi sắc mặt.
Người này thật sự còn lợi hại hơn cả anh ta nữa, lúc trước anh ta đòi người khác bồi thường cũng không dám ra cái giá trên trời như thế.
“Sao, không muốn trả à?’
Giọng điệu của Diệp Viễn chợt trở nên lạnh lẽo.
Mà Tiểu Vũ cũng lập tức nâng chân mình lên, dường như chỉ cần Sử Thiên Nhất dám nói một chữ không, cô ấy sẽ đá cho anh ta đoạn tử tuyệt tôn.