Nói đến đây, trên gương mặt của Mông Mục Chi thoáng vẻ hổ thẹn.
“Kỳ thực, nói đến, sự việc này đều trách tôi, khi đó nếu không phải vì tôi muốn sớm ngày ngăn cản tộc Đằng Thị tiếp tục nghiên cứu thuật con rối, thì có lẽ đám người kia cũng sẽ không chết!”
“Cũng sẽ không để cho kế hoạch của đám người Oa kia được thực hiện!”
Đối với chuyện của năm đó, Diệp Viễn không đưa ra bất kỳ đánh giá gì, ai đúng ai sai, anh cũng chẳng quan tâm.
Bây giờ đã biết được mục đích mà đám người Oa này thâm nhập vào trong Hoa Hạ, thì anh cũng sẽ không cần phải tiếp tục dò hỏi Độ Biên Thiên Nhất nữa.
Chỉ thấy anh tùy ý phất tay, một Đan hỏa còn khủng bố hơn so với lúc trước, thăng cấp thành Nguyên anh chi Hỏa liền xuất hiện trên bàn tay anh.
“Nếu đã như vậy, thì đi chết đi!”
Diệp Viễn vung bàn tay, Nguyên anh chi Hỏa khủng bố kia liền bay qua bao kín lấy người của Độ Biên Thiên Nhất.
Không bao lâu sau, Độ Biên Thiên Nhất đã bị ngọn lửa này thiêu đốt sạch sẽ đến mức không còn sót lại một chút gì.
Ở phía xa, đám người Tây Bắc Song Đao từ lúc nhìn thấy Nguyên anh chi Hỏa liền ngẩn ngơ đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại.
Đến lúc này, bọn họ vẫn không thể tin được, loại cao thủ siêu cấp như Độ Biên Thiên Nhất lại cứ thế mà chết đi rồi, bị Diệp Viễn đập cho một chưởng trọng thương.
Sau đó lại cho thêm một mồi lửa đến bã cũng chẳng còn sót lại.
“Được rồi, dọn dẹp chút đi, tiếp tục khởi hành!”
Lúc này, Diệp Viễn mới quay đầu nhìn sang Mông Mục Chi nói.
“Vâng, vâng!”
Mông Mục Chi vội vàng gật đầu, quay người quát lên với đám người Tây Bắc Song Đao.
“Các vị, bây giờ kẻ địch mạnh đã chết, tất cả chúng ta thu dọn một chút, tranh thủ xuất phát!”
Đám người Tây Bắc Song Đao lúc này mới phản ứng lại, vội vã gật đầu.
Vội vội vàng vàng chạy đến, thu dọn tàn cục.
Mà Diệp Viễn thì đi đến bên cạnh Lâm Vãn Tình, lúc anh đang chuẩn bị đưa Lâm Vãn Tình đi xem tượng đất binh sĩ.
Trần Bắc Phong và ông lão họ Trần túm nam thanh niên và Trần Thanh Thanh đi qua.
Nguyên nhân mà bọn họ chủ động bước đến đây, là bởi vì muốn tỏ lòng xin lỗi với Diệp Viễn.
Dù gì trên cả đoạn đường này, nam thanh niên kia đã không ít lần châm chọc Diệp Viễn, hơn nữa còn cứ bám riết lấy Lâm Vãn Tình.
Lúc này biết được Diệp Viễn là một cao thủ siêu cấp rồi, bọn họ sợ Diệp Viễn nổi giận, đến lúc đó tìm đến nhà họ Trần bọn họ tính sổ.
Mạo phạm đến một vị đại thần như vậy, thì nhà họ Trần bọn họ chắc chắn không thể ngăn được Diệp Viễn.
Do đó, bọn họ liền chủ động đưa nam thanh niên kia đến để xin lỗi Diệp Viễn.
Mấy người vừa mới đi qua, Trần Bắc Phong đã đập một chưởng rất mạnh lên lưng nam thanh niên kia.
“Phịch!”, một tiếng.
Nam thanh niên kia quỳ phịch xuống trước mặt Diệp Viễn.
Động tác của mấy người này làm cho Diệp Viễn hơi khó hiểu.
Trần Bắc Phong vội vàng giải thích.
“Tiền bối, trước đây người này thuộc nhánh phụ nhà họ Trần chúng tôi, mấy lần mở miệng sỉ nhục tiền bối, vu oan cho tiền bối, cho nên tôi đưa anh ta đến đây để xin lỗi tiền bối”.
“Còn mong tiền bối định tội cho tên vô dụng này”.
Lời của Trần Bắc Phong vừa dứt, nam thanh niên kia liền dập đầu lia lịa nói xin lỗi với Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.
“Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạnh!”
Lúc này, trên mặt nam thanh niên kia nào còn vẻ ngông nghênh kiêu căng lúc trước nữa, nếu có thì chỉ là vẻ khủng hoảng cùng khiếp sợ.
Trước đó anh ta cảm thấy mình là đệ tử của nhà họ Trần, tuổi còn trẻ mà đã là một võ giả rồi, do đó không hề coi người trong thiên hạ ra gì.
Cả đoạn đường này vì muốn thể hiện trước mặt Lâm Vãn Tình, anh ta đã nhiều lần châm chọc khiêu khích Diệp Viễn.
Nhưng bây giờ mới biết Diệp Viễn tuổi còn trẻ hơn anh ta mà đã là một cao thủ hàng đầu trong cả mấy chục nghìn người.
Vừa nghĩ đến những lời châm chọc khiêu khích lúc trước anh ta nói, nghĩ đến hành động trêu ghẹo người phụ nữ của cao thủ siêu cấp Diệp Phong này ngay trước mặt anh.
Đã đủ khiến cho cơn khủng hoảng trong lòng càng ngày càng tăng với tốc độ điên cuồng, cả người anh ta đã không thể khống chế mà bắt đầu phát run.
Anh ta mặc dù mới bước chân vào giới võ giả không lâu, lần này cũng coi như lần đầu tiên được ra ngoài trải nghiệm rèn luyện, nhưng anh ta lại hiểu rất rõ ràng.
Mạo phạm một kẻ mạnh trong giới võ giả sẽ là hậu quả gì.
Nhẹ thì bị phế, bị giết, nhưng nặng thì sẽ còn liên lụy đến cả gia tộc đứng phía sau anh ta.
Vốn dĩ nam thanh niên này tưởng rằng hôm nay mình chắc chắn phải chết rồi, nhưng Diệp Viễn lại cực kỳ bĩnh tĩnh nói.
“Không có hứng thú ra tay với đám kiến hôi!”
Đối với những hành vi và lời nói khi trước của nam thanh niên, Diệp Viễn không hề để trong lòng.