“Đúng vậy, tôi cũng có thể làm chứng, tên Diệp Viễn đó chỉ là kẻ ăn mày, sau đó ông nội tôi thấy anh ta đáng thương quá nên mới mang về nhà, còn cho cưới chị gái tôi, cho anh ta cuộc sống không phải lo lắng cơm no áo mặc!”
“Nào ngờ, anh ta lại dang díu với người phụ nữ khác bên ngoài, ông nội tôi tức quá nên mới đuổi tên khốn đó ra ngoài!”
“Diệp rác rưởi, thì ra anh đã lén chị tôi ngủ với con ả bán thân này, đúng là buồn nôn!”
Lúc này, Tưởng Thế Kiệt và Lâm Oánh Oánh bên cạnh cũng châm ngòi thổi gió, nói dối không chớp mắt.
Lần này, ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu đã chứa đầy vẻ khinh bỉ và chán ghét.
Thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị quay lại.
“Cô gái này trông cũng không đến nỗi nào, vậy mà lại làm mấy chuyện như thế, đúng là buồn nôn! Tôi khinh!”
“Loại người này nên tống cổ vào tù cho chừa cái tật!"
“…”
Bấy giờ, miệng lưỡi người đời đáng sợ đến mức nào, tất cả đều được thể hiện rõ qua những người có mặt ở đây.
Phùng Tiêu Tiêu muốn phản bác lại, nhưng phát hiện đám người ngu ngốc chẳng biết gì kia chỉ thích nghe lời của một phía, người ta nói sao nghe vậy, cô ta chẳng thèm nói nữa.
“Đánh chết con ả bán thân quyến rũ người khác này đi!”
Lúc này, một người phụ nữ trung niên đã đi tới tát vào mặt Phùng Tiêu Tiêu.
“Bốp!”
Một âm thanh vang vọng.
Phùng Tiêu Tiêu vẫn bình yên không tổn hao gì đứng đó, mà người phụ nữ trung niên ra tay đánh cô ta thì đã che mặt ngã xuống đất.
“Cái đồ vô liêm sỉ này, còn dám ra tay đánh người nữa hả!”
Vài thanh niên thấy Diệp Viễn ra tay đánh người thì lòng đầy tức giận siết chặt nắm đấm, lao về phía anh.
Diệp Viễn giơ chân đá vài cái, mấy người đó lập tức nằm dài dưới đất hét thảm.
Diệp Viễn vừa ra tay đã dễ dàng giải quyết rất nhiều người.
Điều đó khiến mọi người ở đây khá kinh ngạc.
Có vài người đang định ra tay nhưng thấy thế thì bình tĩnh lại.
Diệp Viễn không để ý tới bọn họ, anh ngồi xuống, tiện tay lấy ra hai ngân châm ghim vào người mẹ Phùng Tiêu Tiêu.
Lúc này, Sở Vân Phi đã dẫn Lý Hồng Đào và Ngô Thanh Phong tới.
“Đại sư Diệp, chuyện gì thế?”
Nhìn thấy nhiều người trợn tròn mắt nhìn Diệp Viễn, Sở Vân Phi hết sức khó hiểu.
Diệp Viễn cũng không giải thích gì, cứ thế ghim châm vào người mẹ Phùng Tiêu Tiêu.
“Đại sư Diệp còn biết chữa bệnh nữa hả?”