Thấy Mông Mục Chi câm nín.
Đằng Thiên Long lại khinh thường bật cười.
“Thế nào, có phải là bị tôi nói trúng rồi không, không còn lời gì để nói nữa à?”
“Nói ông là ngụy quân tử tiểu nhân thật, đúng là không giả, trước mặt người thì nói năng quang minh chính đại, nhưng sau lưng lại đầy một bụng quỷ quyệt!”.
“Còn không biết ngượng mà nói là vì muốn tốt cho chúng tôi, đúng là nực cười muốn chết!”
“Mông Mục Chi, ông thực sự cho rằng chỉ có ông là thông minh nhất, tự cho rằng mình đã dựng sẵn kế hoạch, muốn gài bẫy mọi thứ à?”
“Hừ hừ, Mông Mục Chi, không giấu gì ông, bây giờ nhà đám người họ Mông các ông được phái đi đến căn cứ địa của tộc Đằng Thị của chúng tôi, sợ là đã chết sạch rồi, đã trở thành con rối của tộc Đằng Thị chúng tôi rồi!”
“Nói thật với ông, thuật Con rối của chúng tôi đã được nghiên cứu thành công từ lâu rồi, cái gọi là còn thiếu một chút vật liệu chỉ là tin tức mà chúng tôi cố ý tung ra mà thôi”.
“Về mục đích ấy mà? Đương nhiên là vì để cho ông cắn câu, để ông phái tất cả cao thủ của tộc Mông Thị đi tấn công căn cứ địa của chúng tôi”.
“Như vậy, chúng tôi mới có thể đem người của tộc Mông Thị luyện chế thành con rối!”
“Có con rối cao thủ của Tộc Mông Thị các ông gia nhập, vậy thì thế lực của Thần Giáp Môn chúng tôi sẽ càng mạnh lên gấp nhiều lần”.
“Đến lúc đó, chúng tôi có thể dùng đại quân con rối của tộc Mông Thị các ông đi đánh dẹp hết các gia tộc võ đạo và môn phái lớn”.
“Đúng rồi, còn có một điều nữa quên mất không nói cho ông biết, đến lúc đó chúng tôi sẽ phái đại quân con rối của tộc Mông Thị các ông lên chiến trường đầu tiên!”
“Đến lúc đó ông cảm thấy người của giới võ đạo Hoa Hạ sẽ tha cho tộc Mông Thị các ông không? Ha ha ha...”.
Nói đến đây, Đằng Thiên Long lại phấn khích cười như phát điên.
Sắc mặt Mông Mục Chi thoắt cái thay đổi.
Nếu như lời mà Đằng Thiên Long nói là thật, vậy tộc Mông Thị của ông ta chắc chắn sẽ bị hiểu lầm, sẽ bị cả giới võ đạo của Hoa Hạ vây đánh.
“Bỉ ổi!”
“Bỉ ổi? Ha ha, tôi có bỉ ổi bằng ngụy quân tử như ông không? Tất cả những gì tôi làm đều là học được từ ông mà!”, Đằng Thiên Lôi cười như không cười nhìn chằm chằm Mông Mục Chi.
Mông Mục Chi nổi giận, là việc khiến ông ta cảm thấy sảng khoái nhất.
“Mông Mục Chi, bây giờ người trong tộc của các ông đã trở thành thành viên đại quân con rối của chúng tôi rồi, giờ thì đến lượt ông!”
Nói xong, bàn tay của Đằng Thiên Long khẽ nhấc lên, đã có ngọn lửa của linh khí bắt đầu ngưng tụ.
“Ông yên tâm, sau khi ông chết tôi nhất định sẽ luyện chế ông thành con rối mạnh nhất, để ông dẫn đám người của mình đi đánh tiên phong cho đội quân của chúng tôi!”
Lời nói vừa dứt, ngọn lửa linh lực trên bàn tay Đằng Thiên Long đã ngưng tụ lại thành một thanh trường kiếm màu đen, hơn nữa còn mang theo khí tức như muốn hủy diệt mọi thứ.
“Đi chết đi!”
Đằng Thiên Long quát to một tiếng, thanh trường kiếm kia mang theo uy thế hủy diệt mọi thứ, đâm mạnh về phía Mông Mục Chi.
Đối mặt với trường kiếm mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần này, Mông Mục Chi cũng không lãng phí thời gian, dây xích trong tay bay múa xoay tròn, đón đầu thanh trường kiếm.
Như thể muốn quấn chặt lấy thanh trường kiếm kia.
“Ding ding ding...”.
Nhưng vào lúc khi sợi xích này chạm đến thanh trường kiếm, liền có một tràng âm thanh vọng ra.
Chỉ thấy sợi dây xích không biết được làm từ chất liệu gì kia lại bị thanh trường kiếm chém đứt từng đoạn từng đoạn rơi xuống nền đất.
Không còn gì chặn lại, thanh trường kiếm lao thẳng về phía trước đâm vào ngực của Mông Mục Chi.
Mà cảnh tượng này làm cho mặt Mông Mục Chi biến sắc.
Ông ta cũng không kịp nghĩ nhiều, cả người bật lui về phía sau rất nhanh.
Nhưng vẫn muộn một bước, thanh kiếm kia từ lúc ông ta bắt đầu hành động thì đã đâm vào trong ngực ông ta.
Lực va chạm làm cho cơ thể Mông Mục Chi không khỏi trượt về phía sau, trên mặt đất bị kéo thành hai vệt chân thật dài.
Mà Mông Mục Chi cũng không hổ là một kẻ mạnh đã độ kiếp Võ Đế, đại khái sau khi trượt lui về sau mấy chục mét, ông ta đánh một chưởng về phía thanh kiếm.
Thình lình thân kiếm rung lên kêu ong ong rồi bay ngược về phía sau.