Nhận được câu trả lời khẳng định, sắc mặt người phụ nữ trung niên tái mét, nước mắt cũng không ngừng rơi.
“Vậy phải làm sao đây, chúng ta chỉ có một đứa con trai này thôi, ông không thể để thằng bé không có con nối dõi được!”
“Tôi đã phái người đi mời Vân Khoát Hải của nhà họ Vân tỉnh Nam Giang và Vương Khánh Đà của tỉnh Điên Vân rồi, nhà họ Vân và nhà họ Vương am hiểu thuật dược cổ, nói không chừng họ sẽ có cách khác để giải quyết vấn đề của Tử Phàm, tạm thời bà đừng nôn nóng”.
“Chuyện cấp bách bây giờ là bắt đám người dám làm Phàm Nhi bị thương lại!”
Nói đến đây, trên người Vương Dương Minh chợt dâng lên sát khí nồng đậm và điên cuồng.
“Dám làm con trai của tôi bị thương, tôi nhất định sẽ khiến bọn chúng chết không toàn thây!”
Người phụ nữ trung niên cũng nói với nét mặt tràn đầy sát khí:
“Đúng, nhất định phải bắt được đám khốn kiếp đáng chết kia, tôi muốn đích thân trả thù cho Phàm Nhi, phải để bọn chúng bị hành hạ một cách tàn nhẫn nhất! Nếu không sẽ khó bớt đi mối hận trong lòng tôi!”
“Bà chăm sóc cho Phàm Nhi đàng hoàng, tôi sẽ lập tức dẫn người đi tìm đám cặn bã đáng chết kia!”
…
Cả buổi chiều vẫn không thấy nhà họ Vương trả thù, Diệp Viễn ở cùng mọi người đến hơn tám giờ tối thì dẫn mọi người rời khỏi khách sạn.
Đi tới khách sạn Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi đang ở.
Mọi người nhanh chóng đi tới một khách sạn năm sao ở cách đó không xa.
Họ vừa đi tới cửa đã có mười mấy chiếc siêu xe với tiếng động cơ ầm ĩ đỗ trước cửa khách sạn.
Trên thân của những chiếc siêu xe này dán đầy poster của Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi.
Xe dừng lại, mười mấy người có nam có nữ ăn mặc sang trọng bước xuống.
Những người này xuống xe xong thì đều nhìn về hai chiếc xe đỗ đầu, cửa hai chiếc xe mở ra.
Từ trên hai chiếc xe lần lượt có hai chàng trai trẻ tuổi đẹp trai, vóc dáng cao to đi xuống.
Trong tay hai người này đều đang cầm bó hoa hồng đỏ tươi.
Những người này vừa xuống xe thì có một người khoảng ba mươi mấy tuổi ăn mặc lộng lẫy đi ra từ phía cửa khách sạn.
Trông rất giống nhà tạo mẫu trong tiệm cắt tóc cao cấp.
Người này vừa ra ngoài đã nở nụ cười nịnh hót, nói với hai người đàn ông trẻ tuổi đang cầm hoa.
“Cậu Phương, cậu Lâm, cuối cùng hai người cũng đến rồi, bây giờ cô Phùng và cô Thư đang dùng cơm trên tầng hai khách sạn, hai người mau đi lên đi!”
“Làm tốt lắm”
Hai người đều rất hài lòng vỗ vai nhà tạo mẫu này.
“Giúp đỡ cho cậu Phương và cậu Lâm là niềm vinh hạnh của tôi!”
“Được lắm, được lắm, có thưởng!”