“Chú Vũ, giờ thì chú yên tâm rồi chứ?”
Lúc này, Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía Vũ Đông Thanh.
Vũ Đông Thanh gật đầu nói: “Có vị tiền bối này ở đây thì đương nhiên là chú yên tâm rồi!”
“Vậy được, nếu chú Vũ đã yên tâm rồi thì cháu cũng yên tâm, chú Vũ, phiền chú chăm sóc thật tốt cho cô và Vũ”.
“Chờ cháu báo thù xong, cháu sẽ tới đón mọi người!”
“Được!”
“Viễn, bọn chú đi với cháu, nếu cháu muốn báo thù nhà họ Tiêu thì nhà Hiên Viên bọn chú có thể cung cấp cho cháu một chút tin tức!”, Hiên Viên Thanh Phong mở miệng nói.
Diệp Viễn thoáng do dự rồi đáp: “Cũng được ạ!”
“Phiền tiền bối đưa bọn cháu ra ngoài!”
Diệp Viễn vừa nói xong, lập tức thấy hoa mắt, sau đó thấy mình xuất hiện trở lại trong văn phòng của chị Thanh.
“Thủ đoạn của tiền bối quả nhiên cao cường!”
Một lần nữa cảm nhận được thủ đoạn tựa như làm ảo thuật này, Hiên Viên Thanh Phong thầm cảm thấy kinh ngạc.
“Chú Thanh Phong, mọi người về trước đi, ít hôm nữa cháu sẽ tới gặp mọi người!”
“Được!”, Hiên Viên Thanh Phong cũng không nói thêm gì, vội vàng dẫn bọn Hiên Viên Hiểu Nhã ra về.
Sau khi tiễn nhóm Hiên Viên Thanh Phong, Diệp Viễn lập tức nói với chị Thanh đứng bên cạnh:
“Chị Thanh, chị tu hành lâu như vậy chắc vẫn chưa lần nào thi triển hết thực lực của bản thân phải không?”
“Đúng vậy!”, chị Thanh gật đầu.
“Đi thôi, hôm nay tôi dẫn chị đi thi triển thực lực của mình!”
“Được!”, chị Thanh lập tức vui mừng ra mặt, đôi mắt toát lên ham muốn khát máu.
Khoảng mười mấy phút sau, Diệp Viễn với sự cầm đầu của chị Thanh, đi tới trụ sở chính của băng Ngư Long.
Không còn phải lo lắng về hậu quả nữa, Diệp Viễn quyết định sẽ thẳng tay tàn sát.
Mục tiêu đầu tiên chính là băng Ngư Long do nhà họ Tiêu kiểm soát.
Trụ sở của băng Ngư Long nằm trong một tòa văn phòng cao cấp ở trung tâm thủ đô.
“Cậu Diệp, đây chính là trụ sở của băng Ngư Long!”
Tòa nhà văn phòng cao cấp này trông còn sang trọng hơn cả trụ sở của cơ quan nhà nước ở gần đây.
Diệp Viễn cười gằn: “Băng Ngư Long này quả là đầy khí thế!”
Ở những nơi khác ở Hoa Hạ cũng có các thế lực ngầm nhưng không có thế lực ngầm nào lại dám phách lối, ngang ngược như băng Ngư Long.
Không ngờ bọn họ dám xây dựng trụ sở ngay gần trụ sở của cơ quan nhà nước, hơn nữa trông tòa nhà này còn hoành tráng hơn cả cơ quan chính phủ.
Thế nhưng nghĩ kĩ lại cũng phải, thế lực chống lưng cho băng Ngư Long này chính là nhà họ Tiêu đẳng cấp số một ở Thủ đô.
Có muốn không khí thế cũng khó.
Theo như những gì chị Thanh giới thiệu cho Diệp Viễn.
Những năm gần đây, băng Ngư Long gần như đã nắm giữ toàn bộ mảng kinh doanh xám ở thủ đô.
Không biết nhà họ Tiêu đã ngấm ngầm thu lợi được bao nhiêu tiền.
Hơn nữa thành viên của băng Ngư Long này còn trải rộng khắp Thủ đô, là tai mắt cực kỳ lý tưởng cho nhà họ Tiêu.
Hễ Thủ đô có bất kỳ động tĩnh gì là nhà họ Tiêu đều sẽ được biết tin đầu tiên.
Dần dần, băng Ngư Long trở thành một mối uy hiếp càng ngày càng lớn đối với Thủ đô, thậm chí còn mạnh hơn cả chính quyền.
Có rất nhiều chuyện mà chính quyền không giải quyết được còn phải đi nhờ băng Ngư Long giúp đỡ.
“Hôm nay, trước hết hãy trừ bỏ cái băng Ngư Long này đi!”
Sau đó, Diệp Viễn bước tới cổng chính của băng Ngư Long.
Thế nhưng, hai người vừa mới tới trước cổng chính thì đã bị mấy tên gác cổng mặt mày phách lối ngăn lại.
“Bọn rác rưởi ở đâu ra vậy, mau cút đi…”
Bọn gác cổng vừa mới nói xong lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Không còn ai cản đường nữa, Diệp Viễn chắp tay sau lưng, chậm rãi bước vào trong trụ sở của băng Ngư Long.
Còn chị Thanh thì đi theo sau lưng Diệp Phong, nét mặt lộ rõ sự hưng phấn.
Sau khi hai người bước qua cổng trụ sở băng Ngư Long, toàn bộ chiếc cổng lớn xa hoa của băng Ngư Long lập tức đổ sập.
Chiếc cổng đổ sập khiến mọi người đi ngang qua giật nảy mình.
Tất cả đều ngừng chân đứng lại trước cổng, giật mình hoảng hốt nhìn Diệp Viễn và chị Thanh.
Lúc này, người trong tòa nhà văn phòng của băng Ngư Long cũng đã phát hiện ra Diệp Viễn và chị Thanh đến đây.
Rất đông thành viên băng Ngư Long nhanh chân chạy từ trong tòa nhà ra.
Chỉ một lát sau, trên quảng trường trước tòa nhà văn phòng đã tụ tập hơn một ngàn thành viên của băng Ngư Long.
Trong số ngàn người này, có hơn một nửa là võ giả.
Một người đàn ông trung niên đứng trong đám đông quát lên với Diệp Viễn và chị Thanh.
“Các người là ai mà lại dám đụng đến người của băng Ngư Long, phá hỏng cổng lớn của băng Ngư Long tôi”.
Thế nhưng, tên này vừa mới dứt lời đã lập tức ngã vật xuống đất.
Một giây sau, người tên này bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực.