Ông lão lập tức quay sang quát mấy người khiêng quan tài.
“Thứ này thuộc về tôi, các cậu có thể biến đi rồi!”
Nhưng mấy người khiêng quan tài cứ như không nghe thấy lời của ông ta, họ vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Muốn chết chứ gì!”
Ông ta chợt nghiêm mặt lại, tung một chưởng về phía một trong số những người khiêng quan tài.
Nhưng ngay khi ông ta ra tay, người khiêng quan tài kia cũng đột ngột quay người lại, tung một chưởng về phía ông ta.
“Rầm!”
Hai chưởng va chạm nhau, ông lão kia lùi nhanh về phía sau.
Còn người khiêng quan tài vẫn đứng vững tại chỗ, không xê dịch chút nào.
Sau khi đánh cho ông lão lùi lại bằng một chưởng, người khiêng quan tài kia xoay người lại, nhấc quan tài lên.
Còn ông lão lại tỏ ra kinh ngạc sau khi bị người khiêng quan tài đánh lùi về sau bằng một chưởng.
“Thú vị! Không ngờ lại là con rối, hơn nữa còn là con rối cảnh giới Võ Hoàng, thủ đoạn thật cao siêu, thuật con rối thật lợi hại”.
Ở phía xa, khi nhìn thấy người khiêng quan tài đánh ông lão lùi lại bằng một chưởng, đám người song đao Tây Bắc đều khiếp sợ.
Họ đều có thể cảm nhận được ông lão vừa mới xuất hiện này đã có cảnh giới Võ Hoàng hậu kỳ.
Nhưng không ngờ một cao thủ cảnh giới Võ Hoàng hậu kỳ lại bị một người khiêng quan tài đánh lui bằng một chưởng.
Trước đó họ đều tưởng rằng những người khiêng quan tài này chỉ là võ giả bình thường, bây giờ mới nhận ra mình đã lầm.
Những người này hoàn toàn không phải người bình thường, ít nhất cũng là cao thủ cảnh giới Võ Hoàng.
“Mông Long, sao lúc nãy ông không nhờ những người này ra tay thế hả!”
Trần Bắc Phong bất mãn hỏi Mông Long.
Nếu như những người này ra tay, có lẽ đám người Đằng Giáp kia đã chết từ đời nào rồi.
Nếu như những người này ra tay, anh ta cũng sẽ không bị thương, còn suýt chút nữa chết ngay tại đây.
Vốn dĩ anh ta tới núi Thiên Hưng để rèn luyện, nào ngờ vừa mới vào ngọn núi này chưa được bao lâu đã chạm mặt đám người Mông Long.
Ban đầu anh ta chỉ muốn giúp đám người Mông Long giết chết những người Đằng Giáp này, tiện thể rèn luyện luôn.
Đương nhiên, chủ yếu vì anh ta từng nghe sự lợi hại của người Đằng Giáp, mà anh ta vừa mới nhận được chí bảo trấn phái kiếm Xích Linh của nhà họ Trần.
Nên muốn thử xem rốt cuộc sức phòng ngự của giáp đằng vô địch hay kiếm Xích Linh của nhà họ Trần có thể đâm thủng tất cả mọi thứ.
Mới đầu anh ta dùng kiếm Xích Linh đâm trúng những bộ giáp đằng kia, còn giết cả đám người Đằng Giáp.
Anh ta cảm thấy Đằng Giáp Môn này cũng chỉ có vậy.
Nhưng sau khi đối đầu với cao thủ cảnh giới Võ Hoàng kia mới làm cho anh ta thật sự hiểu được sự lợi hại và biến thái của giáp đằng.
Cuối cùng còn ép anh ta phải thi triển chiêu thức cần dùng đến máu trong tim, nhờ vậy mới phá được bộ giáp đằng kia.
Thực chất kể ra chuyện này cũng là lỗi của anh ta, nếu không phải anh ta muốn xác nhận kiếm Xích Linh và giáp đằng của Đằng Giáp Môn, cái nào lợi hại hơn thì đã không bị thương.
Tất nhiên Trần Bắc Phong sẽ không thừa nhận điều này.
Anh ta bèn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Mông Long.
Trách ông ta không nhờ những cao thủ kia ra tay.
Giờ phút này, song đao Tây Bắc cũng đang nhìn Mông Long với vẻ mặt khó hiểu.
Thật ra trong lòng họ cũng thấy hơi khó chịu.
Bên cạnh Mông Long có nhiều cao thủ bảo vệ chiếc quan tài kia, cớ sao phải nhờ những người yếu hơn đám người đó như họ đến hộ tống cơ chứ.
Thậm chí song đao Tây Bắc còn nghĩ rằng liệu có phải Mông Long muốn nhân cơ hội này để diệt trừ bọn họ hay không.
Dĩ nhiên Mông Long biết suy nghĩ của những người này, ông ta cười khổ giải thích.
“Mọi người à, không phải tôi không nhờ họ ra tay, mà là vì họ đều là người chết cả!”