Rất nhanh, Công Tôn Nam Phi hào hứng dẫn theo anh Khánh đến gặp Diệp Viễn và Hiên Viên Dương Vũ, kích động nói.
"Chiến thần, tiền bối, vị tiền bối này nguyện ý tham gia vào đội của chúng ta!"
Diệp Viễn và Hiên Viên Dương Vũ đều nhìn nhau mỉm cười.
Diệp Viễn lại nói: "Có tiền bối Khánh gia nhập, chuyến đi này của chúng ta nhất định sẽ có thể kê cao gối mà ngủ!"
"Vậy chuyến đi này dựa vào tiền bối của chúng ta nhiều hơn để bảo vệ tương lai của giới võ đạo nước Hoa Hạ!", Hiên Viên Dương Vũ cũng mở miệng nói trước.
"Hừ, có tôi ở đây, không ai dám động đến người tu võ của nước Hoa Hạ chúng ta đâu!", anh Khánh vô cùng tự tin vỗ ngực nói.
Sau khi mọi người khen ngợi anh Khánh, Công Tôn Nam Phi dẫn anh Khánh đi giới thiệu cho tất cả các người tu võ có mặt trong doanh trại huấn luyện đặc biệt.
Khi người tu võ trong doanh trại huấn luyện đặc biệt biết được anh Khánh còn là một cao thủ siêu cấp lợi hại hơn cả Diệp Viễn và Hiên Viên Dương Vũ thì mỗi người đều vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Nhận được sự bảo vệ của các cao thủ này, bọn họ sẽ không còn sợ những người tu võ đến từ các quốc gia khác nữa.
Ngay sau đó, tất cả các người tu võ tranh nhau tiến lên làm quen với anh Khánh.
Mà cao thủ siêu cấp kia của nhà họ Tiêu cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng của Diệp Viễn và Hiên Viên Dương Vũ đều nở nụ cười.
Con cá dường như đã bắt đầu mắc câu.
Sau khi mọi người ở lại đây một lúc, cơn gió lốc khủng khiếp từ phía sau cũng ập đến.
Chứng kiến cơn bão kinh khủng kia lại tấn công một lần nữa, mọi người cũng không dám dừng lại.
Tất cả trong lúc nhất thời đều tiếp tục tiến về phía trước.
Thẳng cho đến khi màn đêm buông xuống, mọi người nhìn thấy người của bốn gia tộc lớn và doanh trại của các môn phái lánh đời.
Khi đám người Diệp Viễn đi theo Công Tôn Nam Phi và những người khác tiến vào doanh trại, bọn họ đã thấy bốn cao thủ của bốn gia tộc lớn đang đứng ở cửa.
Mà khi Hiên Viên Dương Vũ nhìn thấy bốn người này, ông ta có chút không ngăn được sát khí.
"Đừng xúc động, nếu không kế hoạch sẽ bị phá hủy, không tốt đâu!"
Nghe được lời nói của Diệp Viễn, Hiên Viên Dương Vũ lúc này mới bình tĩnh lại, hung dữ trừng mắt nhìn bốn người, sau đó xoay người rời đi.
Mà bốn người kia tự nhiên cũng chú ý đến sự xuất hiện của Hiên Viên Dương Vũ và Diệp Viễn.
Nhưng khi bốn người nhìn thấy Diệp Viễn còn sống thì cũng không có chút kinh ngạc nào cả.
Anh cũng hơi liếc nhìn bốn người, sau đó cũng xoay người rời đi.
Sau khi đám người Diệp Viễn rời đi, bốn người của bốn gia tộc lớn lập tức bao vây quanh anh Khánh.
Chẳng bao lâu sau, anh Khánh được bốn gia tộc lớn mời đến doanh trại của họ.
Mãi đến hơn một giờ sau, anh Khánh mới rời khỏi doanh trại của bốn gia tộc lớn.
Hơn nữa còn tiến vào lều trại của nhà họ Tiêu.
Thời gian rất nhanh đã đến nửa đêm.
Hầu hết mọi người đều rơi vào ngủ say hoặc nhắm mắt thiền định.
Đột nhiên!
"Gầm!"
Một âm thanh kinh hoàng như tiếng rồng gầm lập tức truyền khắp sa mạc trống trải.
Âm thanh đột ngột này nhất thời đánh thức toàn bộ mọi người.
Tất cả đều lập tức lao ra khỏi lều trại.
Khoảnh khắc mọi người đều lao ra khỏi lều trại.
Đột nhiên, cách doanh trại chưa đến mười dặm, một luồng sáng vàng chói mắt đột nhiên lóa lên.
Ánh sáng vàng mãnh liệt phản chiếu toàn bộ sa mạc thành một mảnh màu vàng.
"Đây là?"
Tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ nhìn ánh sáng vàng này.
"Nơi này cách di chỉ Thiên Môn rất gần. Nếu xuất hiện hiện tượng quỷ dị thì rất có thể đã có một bảo vật kinh người nào đó đã xuất hiện. Mọi người mau chóng đi theo tôi, đừng để người từ các quốc gia khác đến đó trước!"
Lúc này, anh Khánh lao ra khỏi lều trại của nhà họ Tiêu, kêu lên một tiếng vô cùng lo lắng, sau đó nhanh chóng lao đến đó.
Chỉ thấy anh Khánh đi được mấy bước thì đã xuất hiện cách xa ngàn mét.
Cảnh tượng này khiến vẻ mặt của nhà họ Tiêu vui mừng khôn xiết, bọn họ cũng không chút do dự nào, vội vàng đuổi theo anh Khánh.
Mà người của ba gia tộc lớn còn lại cũng không dám chậm trễ, vội vàng truy tìm theo.
Mọi người từ nhiều nơi lánh đời khác nhau cũng không chút do dự lao đến.
Công Tôn Nam Phi đang định dẫn người từ các doanh trại huấn luyện đặc biệt đi theo mình.
Hiên Viên Dương Vũ lại nói: "Thực lực của những người này quá thấp. Đến lúc đó, những người của các nơi trên thế giới nhất định cũng đến, cho nên đừng dẫn bọn họ đi vội!"
Công Tôn Nam Phi suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy điều này có lý, vì vậy đã yêu những người từ doanh trại huấn luyện đặc biệt vốn định đi theo anh ta ở lại.