Bọn họ sẽ là những nhân chứng đáng tin nhất, mà con dao găm đó chính là vật chứng.
Sau khi ăn sáng với Lâm Vãn Tình, hai người chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Thì Sở Vân Phi lái ô tô đến, vừa dừng xe lại, Sở Vân Phi vẻ mặt đầy lo lắng đã bắt lấy tay Diệp Viễn nói.
“Anh Diệp, bố tôi xãy ra chuyện rồi!”
“Sao thế?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng và kinh hoảng của Sở Vân Phi, Diệp Viễn khá là kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh thấy Sở Vân Phi thế này.
Sở Vân Phi vội vàng giải thích một chút.
Chuyện là, sáng sớm hôm nay bố Sở Vân Phi, ông Sở Trung Nam đã nhận được điện thoại của người quản lý nhà máy mỏ quặng của nhà họ Sở.
Người đó báo với Sở Trung Nam rằng nhà máy mỏ quặng đá ngọc của bọn họ đã bị người nhà họ Hứa bao vây.
Sở Trung Nam vừa nghe tới đó đã vội vàng dẫn người đi giải quyết.
Mà Sở Vân Phi lo bố mình xảy ra chuyện bất trắc nên vội vàng tới nhờ Diệp Viễn giúp đỡ.
Đối với chuyện của Sở Vân Phi, Diệp Viễn không từ chối.
Hơn một giờ sau, Sở Vân Phi lái xe chở Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình đến dưới chân một ngọn núi cách thành phố Sở Châu ba mươi cây số.
Nơi đó là một mỏ quặng đá ngọc rất lớn, chính là nơi khai thác ngọc của nhà họ Sở.
Bấy giờ, ngoài cửa nhà máy đang có vô số tên lưu manh cầm gậy gộc bao vây xung quanh, chật như nêm cối.
Cùng lúc đó, trong một phòng họp bên trong nhà máy khai thác.
Gia chủ của các gia tộc lớn ở Sở Châu đều tập trung về đó.
Ở ghế chủ vị, Hứa Thiên Long của nhà họ Hứa và đại ca thế giới ngầm Giang Bắc tên Lưu Hoành đang ngồi chễm chệ trên đó.
Bên cạnh bọn họ là gia chủ và người nắm quyền của các gia tộc lớn Sở Châu.
Đối diện hai người chính là Sở Trung Nam vẻ mặt đầy nản chí, mặt nhăn mày nhó.
Mà người của Sở Trung Nam thì mặt mũi bầm dập đứng sau lưng Sở Trung Nam.
Lúc này, giọng của Hứa Thiên Long vang lên.
“Thế nào, Sở Trung Nam, ông đã suy nghĩ kỹ chưa? Có muốn giao nhà máy khai thác quặng đá quý này cho nhà họ Hứa không?”