Diệp Viễn một quyền đập tan khí vực của Võ thánh, trong chớp mắt lại đánh nát binh khí của cường già Võ thánh.
Điều này khiến mấy người lão Hoàng đứng cách đó không xa lại một lần nữa choáng váng.
“Cái này… làm sao có thể?”
“Trời ạ, ngay cả khí vực cùa Võ thánh mà cậu ta cũng có thể phá vỡ!”
“Cậu ta rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào đây?”
Đúng lúc này, một bóng người giống như luồng sáng giáng xuống trước mặt Diệp Viễn.
Người đàn ông này râu tóc bạc trắng, mặc một bộ đồ thời Đường trắng tinh, vạt áo không gió tự bay, xuất trần như bậc thần tiên.
“Người của nhà họ Tiêu!”
Ánh mắt Diệp Viễn nhìn người tới bất giác xẹt qua một tia sát ý.
Bởi anh nhận ra kẻ này, chính là một trong những tên đầu sỏ đã hại anh tan cửa nát nhà, cũng người hộ đạo bên cạnh Tiêu Thiên Minh.
“Không sai!”
Tiêu Kỳ Mặc thản nhiên gật đầu.
“Cậu dường như rất có ý kiến với nhà họ Tiêu chúng tôi thì phái?”
Tiêu Kỳ Mặc đương nhiên cũng chú ý tới tia sát ý thoáng qua trong mắt Diệp Viễn vừa rồi.
“Có vấn đề gì sao?”
Diệp Viễn dửng dưng hỏi ngược lại.
Tiêu Kỳ Mặc khẽ lắc đầu: “Tất nhiên không có vấn đề gì. Trên thế giới này có rất nhiều người căm hận Tiêu gia”.
“Nhưng đáng tiếc, Tiêu gia vẫn đứng vững, hơn nữa còn ngày càng lớn mạnh, mà những kẻ có mưu đồ với Tiêu gia kia cuối cùng đều đã không còn trên cõi đời này nữa!”
“Vốn dĩ với tài năng và thực lực bậc này, cậu đã đủ đế ngẩng đầu kiêu ngạo dẫn trước cả một thế hệ”.
“Nhưng tiếc thay, Tiêu gia tôi đã sinh ra một Tiêu Thiên Minh”.
“Cho nên hoặc là cậu quy thuận Tiêu gia tôi, dốc lòng phục vụ cho Tiêu gia!”
“Hoặc là, chết!”
Đối mặt với lời nói ngạo mạn của Tiêu Kỳ Mặc, tất cà người đang có mặt đều cảm thấy quá hống hách, nhưng lại không thể phản bác lại.
Tiêu gia của hiện tại quá thực là dũng mãnh vô địch, không ai dám cứng rắn đối chọi với họ.
Nhưng Diệp Viễn lại nở nụ cười khinh thường.
“Tiêu gia tuy mạnh nhưng đáng tiếc lại đụng phải
tôi!”
“Tiêu Thiên Minh dạo này hẳn là sắp xuất quan rồi phải không, ngày anh ta xuất quan chính là ngày tôi đặt chân vào Tiêu gia”.
“Đến lúc đó tôi muốn nhìn xem Tiêu gia rốt cuộc mạnh mẽ tới đâu!”
Tiêu Kỳ Mặc chỉ cười ung dung trước lời nói đầy tính khiêu khích này của Diệp Viễn.
Cũng chẳng hề đế tâm, bởi những năm này lão ta không biết đã giết chết bao nhiêu kẻ tự kiêu như vậy rồi.
“Đây chính là lựa chọn của cậu?”
Lời này của Tiêu Kỳ Mặc vừa vang lên, cả người bỗng tỏa ra một luồng sát khí dày đặc.
Mọi người trong phạm vi trăm mét lập tức có cám giác như rơi vào hầm băng, toàn thân ớn lạnh, da gà nổi khắp người.
Ngoài ra còn có một số người tương đối yếu ớt mà bị luồng sát khí mãnh liệt bất ngờ này đè ép tới tê liệt trên đất.
Nhưng Diệp Viễn, người đúng ở trung tâm của luồng khí chết chóc ấy lại như không có chút ảnh hưởng nào.
Mà Trần An An và mẹ của cô bé bên cạnh anh cũng không hề bị ành hưởng.
Diệp Viễn phớt lờ Tiêu Kỳ Mặc đang khóa chặt mình kia.
Chì quay đầu nhìn Trần An An hỏi:
“An An, Tiêu gia này có thù oán gì với em không?”
Trần An An vội vàng lắc đầu, bởi cô bé có thế cảm nhận được ông lão trước mặt này rất lợi hại, Diệp Viễn có khá năng không phái đối thủ của ông ấy.
Diệp Viễn đã cứu cô bé và mẹ mình một mạng, cô bé không muốn liên lụy tới anh.
Trần An An không nói, Diệp Viên cũng không truy hỏi thêm: “An An, anh biết các em nhất định có thù hận với người nhà họ Tiêu, mà anh cũng hận thù chồng chất với họ”.
“Hôm nay anh sẽ giết cường già Võ thành cùa nhà họ trước, coi như thu ít tiền lãi”.
Mọi người có mặt nghe vậy lại lần nữa bị chấn động.
Tuy bọn họ đều càm thấy Diệp Viễn rất lợi hại, nhưng cho dù mạnh đến đâu cũng không thế là đối thủ của một cường già Võ thành.
“Anh ơi đừng mà, em không muốn anh xảy ra chuyện gì đâu”.
Trần An An một phát bám chặt lấy cánh tay Diệp Viễn.
Tuy chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi nhưng Trần An An tim thấy ở Diệp Viễn một câm giác an toàn chưa từng có.
Cảm giác an toàn này là thứ mà ngay cả bố cô bé cũng không thể mang lại đươc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK