Lúc này, cuối cùng mấy người nhóm Sử Thiên Nhất ở cách đó không xa cũng lấy lại tinh thần.
Cả đám lao tới với nét mặt lạnh như băng.
Dù bốn cậu chủ bọn họ thường xuyên nội chiến, nhưng khi chống lại kẻ thù bên ngoài thì lại đoàn kết lạ thường.
Bây giờ Lữ Hạo Nhiên bị đánh hỏng chỗ đó cũng đồng nghĩa là khiến bốn người họ mất mặt, sao bọn họ có thể bỏ qua được.
“Tên khốn kiếp, tụi bây đang tự tìm đường chết đấy, hôm nay không ai cứu được tụi bây đâu!”
Mấy người vừa xông tới, Tư Đồ Ngọc Huy vẫn luôn nóng tính lập tức chuẩn bị bảo đàn em ra tay.
Nhưng lúc này, Sử Thiên Nhân lại ngăn cản Tư Đồ Ngọc Huy đang giận dữ.
Luật vua thua lệ làng.
Sử Thiên Nhất hiểu rất rõ đạo lý này, mấy người nhóm Diệp Viễn dám xử lý Lữ Hạo Nhiên mà không kiêng nể gì như thế, một là rất có bối cảnh và thân phận, hoàn toàn không sợ nhà họ Lữ đứng sau Lữ Hạo Nhiên.
Dù sao luật vua thua lệ làng là dưới tình huống thực lực địch ta tương đương.
Nhưng nếu luật vua này quá mạnh thì đương nhiên lệ làng không phải là đối thủ rồi.
Hai là những người này là một đám trẻ trâu không sợ chết.
Cho nên anh ta cần phải tìm hiểu rõ thân phận của mấy người nhóm Diệp Viễn rồi mới quyết định có cần xử lý họ hay không.
Sau đó, anh ta tiến lên một bước đảo mắt nhìn qua mấy người nhóm Sở Vân Phi, cuối cùng đi tới trước mặt Diệp Viễn.
Anh ta có thể nhìn ra những người này đều nghe lời Diệp Viễn.
“Tôi là Sử Thiên Nhất của nhà họ Sử ở thành phố Thanh Long, anh có dám nói tên mình ra, để chúng tôi biết hôm nay người anh em của tôi thua trong tay ai không!”
Diệp Viễn còn chưa đáp, Tư Đồ Ngọc Huy ở bên cạnh đã không còn kiên nhẫn nữa.
“Anh Sử, anh nói nhảm với đám người này làm gì, cứ giết chết bọn họ thôi!”
Tư Đồ Ngọc Huy ra lệnh một tiếng, mấy vệ sĩ sau lưng anh ta lập tức chuẩn bị hành động.
“A!”
Có điều mấy vệ sĩ kia còn chưa kịp ra tay, Tiểu Vũ đã giơ chân đạp một phát vào giữa hai chân anh ta.
Tư Đồ Ngọc Huy ôm lấy đũng quần, đau khổ ngã xuống đất.
Anh ta may mắn hơn Lữ Hạo Nhiên một chút, đau đớn dữ dội khiến anh ta lập tức ngất xỉu.
“Shhh!”
Toàn bộ tầng hai lập tức có những tiếng hít sâu vang vọng.
Tất cả mọi người đều nhìn Tiểu Vũ bằng ánh mắt khiếp sợ.
Tiểu Vũ quá kiêu ngạo, vừa đá vào chỗ đó của Lữ Hạo Nhiên, không ngờ trong nháy mắt lại đá Tư Đồ Ngọc Huy.
Hơn nữa còn đánh ngay trước mặt Sử Thiên Nhất.
Lúc này, trong lòng tất cả mọi người chỉ có hai chữ.
Kiêu ngạo!
Đương nhiên sao sự ngạc nhiên thì mọi người thấy tiếc nuối nhiều hơn, vì họ đều biết chắc chắn Sử Thiên Nhất và Châu Văn Khôn còn lại sẽ không bỏ qua cho mấy người nhóm Tiểu Vũ.
Mà Lục Thanh Hoà ở dưới đất thấy Tiểu Vũ lại đá vào chỗ đó của Tư Đồ Ngọc Huy, anh ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt thì sợ đến mức ngất xỉu.
Anh ta biết hôm nay họ chết chắc rồi.
Mà Tiểu Vũ là đương sự lại nhìn về phía hai người Sử Thiên Nhất và Châu Văn Khôn.
“Hai người có muốn thử cú đá của tôi không!”
Câu hỏi này của Tiểu Vũ khiến hai người vô thức kẹp chặt hai chân.
Khi nãy Sử Thiên Nhất cũng phát hiện thực lực của Tiểu Vũ này chắc chắn không phải người bình thường, anh ta lập tức quay đầu nhìn võ giả sau lưng mình.
Võ giả kia đứng dậy nói với vẻ coi thường.
“Cô gái nhỏ, đừng tưởng rằng tiến vào võ đạo,có chút thực lực là có thể muốn làm gì thì làm…”
Có điều võ giả này còn chưa nói hết thì sắc mặt gã ta đã đỏ như gan lợn, gã ta che đũng quần đau đớn ngã xuống đất.
“Xì, tôi còn tưởng ông lợi hại thế nào, thì ra cũng chỉ là một tên gà mờ!”
Tiểu Vũ vừa đá một cú vào đũng quần ông ta nói với giọng điệu rất xem thường.
Sau đó, Tiểu Vũ lại nhìn về phía Sử Thiên Nhất và Châu Văn Khôn.
Đối diện với ánh mắt của Tiểu Vũ, hai người chỉ có cảm giác sởn gai óc, mồ hôi lạnh toát ra.
Cô gái này quá độc ác, hơn nữa cũng rất lợi hại, ngay cả võ giả bên cạnh Sử Thiên Nhất cũng không phải đối thủ của cô ấy.
Biết Tiểu Vũ là võ giả, hơn nữa võ công còn mạnh đến mức đáng sợ, lúc này bên cạnh anh ta cũng không có cao thủ đánh thắng được Tiểu Vũ.
Sử Thiên Nhất bèn dứt khoát chịu thua.
“Các người lợi hại, chuyện hôm nay chúng tôi chịu thua!”
Sử Thiên Nhất không chịu thua không được, nếu không e rằng kết cục của anh ta cũng sẽ là trở thành thái giám giống Lữ Hạo Nhiên và Tư Đồ Ngọc Huy.