Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, hai người đẹp phục vụ cũng không khách khí gì nữa.

Bọn họ tiện tay mỗi người khui một bình, học theo điệu bộ của Diệp Viễn, rót rượu vào miệng.

Bọn Cao Phi thấy vậy cũng học theo, đua nhau dốc ngược bình rượu vào miệng.

Cảnh này khiến mấy người đứng gần đó tức run cả người. Một người trong số đó không nhịn được định xông tới.

Nhưng bị bạn bè đứng bên cạnh ngăn lại.

Bọn họ ngồi lại xuống ghế, nhìn chằm chằm nhóm Diệp Viễn, đồng thời còn lo lắng đánh mắt nhìn ra cửa quán bar.

Như thể đang chờ ai đó đến.

Lúc này, bọn Diệp Viễn đã uống hết bình rượu.

Rượu mà nhân viên phục vụ vừa mang ra cũng đã hết.

Lúc này, Diệp Viễn bèn tiện tay móc ra một đống ngọc thạch lớn, gọi nhân viên phục vụ.

“Lấy thêm rượu cho chúng tôi!”

Thấy Diệp Viễn lại lấy ra thêm một đống ngọc thạch cực phẩm, mắt của mấy võ giả đứng đằng xa lóe lên ánh sáng xanh.

Nhân viên phục vụ đang đứng ở đằng xa cũng vội vàng chạy lại nhận hết chỗ ngọc thạch đó, nhanh chóng mang ra nhiều rượu ngọc quỳnh hơn.

Rượu lại được đưa mang ra thêm. Bọn Diệp Viễn vẫn tiếp tục không chút do dự dốc ngược đáy bình lên uống.

Lúc này, ở cửa quán bar đột nhiên vang lên tiếng động cơ xe ô tô.

Ngoài cửa quán bar xuất hiện khoảng bảy, tám chiếc xe sang.

Mười mấy người có khí chất siêu phàm bước xuống xe, tất cả đều là Võ Đế Cảnh.

Người đi đầu là một thanh niên cao to, mặt đen nhẻm, khoảng độ hai lăm, hai sáu tuổi.

Sau khi những người này xuống xe, mấy võ giả ở trong quán bar lập tức kích động chạy ra đón.

“Cậu Tiêu, cuối cùng cậu cũng đến đây rồi!”

“Người các cậu nói đâu rồi?”, cậu Tiêu lạnh lùng hỏi.

“Đang ở bên trong ạ, mấy tên này giàu lắm, mỗi lần gọi đồ đều chi hẳn mấy khối ngọc thạch cực phẩm, hơn nữa còn gọi loại rượu ngọc quỳnh đắt nhất, uống chúng như uống nước lã vậy!”

Càng nói, mấy võ giả này càng tức giận.

Nếu không phải bọn họ vẫn đang chờ bọn cậu Tiêu tới thì bọn họ đã không nhịn được ra tay trấn lột bọn Diệp Viễn rồi.

Nghe vậy, cậu Tiêu lập tức lạnh mặt: “Hừ, sao có thể để thứ tốt như vậy bị bọn rác rưởi này chà đạp được”.

“Đi nào, trấn lột hết tiền của bọn rác rưởi kia đi cho tôi, trấn lột xong, tôi sẽ giao nộp bọn họ cho cậu Tiêu Thiên Minh làm quà!”

Cậu Tiêu vung tay lên, chuẩn bị dẫn người xông vào.

Nhưng người đàn ông trung niên đứng bên cạnh lại đứng chắn đường trước mặt cậu Tiêu, nói:

“Cậu Tiêu, xin cậu chớ kích động, nơi này không phải là ngoại giới, không cho phép gây chuyện, hơn nữa quán bar này là của vị kia!”

“Yên tâm, lần này tôi có cầm theo lệnh bài của chú tôi. Có lệnh bài của chú tôi ở đây, không ai dám đụng đến tôi hết!”, cậu Tiêu tuyên bố đầy phách lối.

Người đàn ông trung niên nghe vậy không nói thêm gì nữa.

Người chú mà cậu Tiêu này nhắc tới là nhân vật có tu vi cao nhất ở ngoại vi Thế Ngoại Đào Nguyên, bình thường hiếm ai dám động tới.

Dưới sự dẫn đầu của đám võ giả kia, bọn cậu Tiêu hùng hổ xông vào trong quán bar.

Nhân viên phục vụ của quán bar trông thấy có người đi vào quán, vội vàng chạy ra đón khách.

“Chào mừng quý…”

Thế nhưng, cô gái này còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị cậu Tiêu xô ra.

“Cút sang một bên!”

Cô nhân viên phục vụ nhướng mày, đang định mở miệng thì cậu Tiêu đã trực tiếp ném một tấm lệnh bài trông khá cổ xưa vào mặt cô ấy.

Nhìn thấy tấm lệnh bài này, người đẹp phục vụ không còn dám nói thêm gì nữa, yên lặng rời đi.

Đương nhiên Diệp Viễn cũng đã chú ý tới những người này, khóe môi anh nở nụ cười.

“Cuối cùng cũng tới rồi!”

Thực ra vừa rồi Diệp Viễn cố ý tiêu tiền như nước như vậy là để cho mấy võ giả kia xem.

Bởi vì khi anh lấy ngọc thạch ra đưa cho người đẹp phục vụ, anh đã chú ý thấy có người nhìn chằm chằm sau lưng bọn anh.

Sau khi anh lấy ngọc thạch ra, đám võ giả ban nãy ở trong quán bar lập tức bàn nhau sẽ trấn lột tiền của họ.

Mặc dù đám võ giả này thảo luận rất nhỏ tiếng nhưng không thể giấu được tai của Diệp Viễn.

Hơn nữa, anh còn nghe được bọn họ nhắc tới chuyện đi tìm cậu Tiêu.

Sau khi nghe thấy hai chữ “cậu Tiêu”, Diệp Viễn lập tức cho rằng cậu Tiêu mà bọn họ nhắc đến chắc hẳn là người nhà họ Tiêu.

Anh còn chưa tới diệt nhà họ Tiêu, vậy mà hiện tại người của nhà họ Tiêu lại có ý đồ xấu với anh.

Điều này làm Diệp Viễn rất khó chịu. Bởi vậy nên anh mới cố ý giả vờ mình là một kẻ rất lắm tiền.

Mục đích đương nhiên là muốn dẫn dụ người của nhà họ Tiêu này xuất hiện.

Tất nhiên vẫn còn một nguyên nhân quan trọng khác. Ngay khi anh vừa đặt chân tới đây…

Tiền bối ở bên dưới quán bar của chị Thanh đã bảo anh hãy gây sự ở chỗ này.

Để xem ở đây có cường giả siêu lợi hại nào.

Diệp Viễn còn đang rầu phải làm sao để kiếm chuyện, không ngờ người này lại tự dẫn xác tới cửa, hơn nữa còn là người của nhà họ Tiêu.

Vậy thì quá tốt rồi.

Dưới sự dẫn đầu của cậu Tiêu, cả bọn lập tức bao vây mấy người nhóm Diệp Viễn.

Sau khi hai người đẹp phục vụ nhìn thấy bọn cậu Tiêu tới, bọn họ lập tức hoảng sợ đứng bật dậy khỏi ghế ngồi.

Người nào người nấy căng thẳng khom lưng chào cậu Tiêu: “Chào cậu Tiêu ạ!”

“Nơi này không có chuyện của các người, mau cút đi!”

Hai người đẹp phục vụ như được tha tội, vội vàng quay đầu định bụng bỏ đi.

“Chờ một chút!”

Thế nhưng đúng lúc này, người đàn ông trung niên đi bên cạnh cậu Tiêu lại đột ngột ngăn cản hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK