Bất kể là ngoại hình, vóc dáng, kiểu tóc, quần áo, cả hai người đều giống nhau như đúc.
Hơn nữa họ đều ôm trong tay một cây trường đao màu đen.
“Song đao Tây Bắc!”
Khi nhìn thấy hai người này, ông lão họ Trần lập tức thay đổi sắc mặt.
Tất nhiên ông ta biết hai người này, họ là đao khách song sinh rất nổi tiếng ở Tây Bắc.
Võ Phong và Võ Lâm.
Hai người họ vốn là xã hội đen, sau khi tình cờ có được công pháp võ đạo, cả hai đều bước chân vào võ đạo.
Họ đều giỏi dùng đao, trong những năm qua đã có không biết bao nhiêu người chết dưới đao của họ.
Cách đây vài năm, cảnh giới của họ đã đạt tới cảnh giới Võ Vương, mấy năm nay họ tiến bộ thần tốc, có lẽ bây giờ chỉ còn cách Võ Hoàng một bước.
Vừa thấy hai người này, Mông Long vui mừng ra mặt, vội vàng đi lại gần chào đón.
“Ha ha, anh Phong, anh Lâm, hai anh có thể đến chẳng khác nào hổ mọc thêm cách cả, tôi rất tự tin vào chuyến đi lần này của chúng ta!”
“Anh Mông khách sáo rồi!”
Võ Phong chỉ hờ hững đáp một câu, vẫn giữ vẻ lạnh tanh và kiêu ngạo trên mặt.
“Anh Phong, anh Lâm, mời vào trong!”
Dưới sự dẫn đường của Mông Long, cả đám đi vào rồi ngồi vào bàn trà trong sân.
Sau khi ngồi đợi hơn nửa tiếng, Võ Lâm lên tiếng bảo.
“Anh Mông, tới giờ rồi, xuất phát thôi!”
“Tạm thời đừng vội, còn phải đợi một người nữa!”, Mông Long trả lời.
Ông lão họ Trần hỏi: “Chú Mông, chú còn mời người khác nữa hả?”
“Một người bạn của tôi giới thiệu cho tôi một người, nói là có người đó, chuyến đi này sẽ bảo đảm không có sơ sót!”
Có điều Mông Long vừa nói ra câu này, hai anh em Võ Phong và Võ Lâm đều nhíu chặt lông mày.
Mặt ông lão họ Trần cũng hơi biến sắc.
Có vẻ như Mông Long không tin tưởng họ cho lắm.
Võ Lâm đứng bật dậy, nói với vẻ mặt rất bực bội: “Nếu anh Mông đã không tin chúng tôi, vậy thì hai anh em chúng tôi xin phép về đây!”
Lúc này Mông Long mới ý thức được lời mình nói hơi sai sai.
Ông ta vội vàng giải thích: “Anh Lâm, xin anh bớt giận, tôi không có ý coi thường mọi người đâu, dù sao món đồ vận chuyển lần này cũng rất quý giá, không thể có sai sót nào được”.
“Với lại người cuối cùng kia là bạn tôi tìm cho tôi, tôi cũng không tự quyết định được!”
“Còn nữa, mọi người yên tâm, tôi sẽ không trả thiếu thù lao của mọi người đâu!”
Nghe thấy lời này, mấy người mới bình tĩnh lại.
Sau khi đợi thêm khoảng hai mươi phút nữa thì đã quá mười giờ.
Diệp Viễn vẫn chưa tới, điều này khiến Mông Long hơi lo lắng.
Khi ông ta đang chuẩn bị gọi cho Ám Thập hỏi xem tình hình.
Một tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên ngoài cửa.
“Chắc vị cao thủ kia đến rồi!”
Mông Long nói một câu rồi vội vàng đi ra mở cửa.
Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình đang nắm tay nhau đứng ngoài cửa.
“Cô cậu là?”
Khi thấy hai người đến là người bình thường không có chút nội khí nào, Mông Long tưởng Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình tới nhầm chỗ.
“Phải ông Mông không, tôi là người mà bạn ông nhờ đến để giúp ông áp tải hàng đây!”, Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Cô cậu tới giúp tôi áp tải hàng?”
Mông Long vẫn còn hơi khó tin.
Hôm qua Ám Thập nói với ông rằng chỉ cần có người mà ông ta giới thiệu, chuyến đi này bảo đảm sẽ không có bất trắc gì.
Nhưng giờ ông ta phát hiện trên người Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình đều không có nội khí dao động.
Đúng thật chỉ là hai người bình thường.
Hai người bình thường không có nội khí làm sao có thể giúp được gì cho chuyến đi đầy rẫy nguy hiểm của họ lần này cơ chứ.
Đừng bảo là giúp được, chỉ e rằng hai người họ còn chẳng chịu nổi quãng đường ngoằn ngoèo khó đi lần này nữa kìa.
Điều này khiến Mông Long cảm thấy vô cùng khó chịu, đợi cả buổi trời, ông ta cứ tưởng Ám Thập có thể giới thiệu cho mình một cao thủ tầm cỡ nào đó.
Kết quả chỉ là hai người bình thường.
Đám người đằng sau lưng Mông Long cũng đang ngơ ngác nhìn nhau.
Thật ra họ cũng rất mong chờ, không biết liệu rốt cuộc người mà bạn Mông Long giới thiệu sẽ là cao thủ siêu cấp gì.
Nhưng giờ đây nhìn thấy Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình chỉ là người bình thường, ai nấy cũng đều thất vọng tột cùng.