Lúc mọi người vừa đưa Lâm Y Quốc và Lâm Phi rời khỏi cửa tầng hầm thì nhìn thấy bên ngoài đã có rất nhiều người chặn lại.
Những người này chính là tay sai của Phạm Lợi Phong.
Lúc Tiểu Vũ đang định ra tay thì Diệp Viễn lại lạnh lùng nói.
“Mọi người đi đi!”
Dứt lời, anh đánh ra một chưởng, một chưởng ấn ngưng tụ từ linh khí thiên địa dài ra theo gió, đánh về phía đám tay sai của Phạm Lợi Phong.
Đám tay sai này bị một chưởng đánh tan biến dễ như trở bàn tay.
Khung cảnh này khiến mấy người nhóm Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống giật mình.
Vì đây là lần đầu tiên họ thấy Diệp Viễn sử dụng thủ đoạn kỳ lạ như thế.
Mấy người Thẩm Tư Phàm không chút trở ngại vội vàng đưa Lâm Y Quốc và Lâm Phi rời đi.
“Có cao thủ!”
Lúc này, hai người áo đen đang nhắm mắt dưỡng thần trong phòng khách trên biệt thự gần như mở mắt ra cùng một lúc.
Khi hai người định xuống lầu kiểm tra tình hình thì không khí trước mặt bọn họ đột nhiên vặn vẹo, Diệp Viễn bất ngờ xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Anh là ai?”
Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện khiến hai người giật mình.
Nhưng Diệp Viễn cũng không trả lời vấn đề của bọn họ, anh tiện tay đánh ra một chưởng.
Hai người đều không dám xem thường, gần như ra tay cùng một lúc muốn ngăn cản đòn tấn công của Diệp Viễn.
Nhưng tiếc là thực lực của hai người quá yếu.
Chưởng này của Diệp Viễn gần như sử dụng hết sức, dù hai người họ cũng là võ giả nhưng vẫn kém quá xa người tu tiên chân chính như Diệp Viễn.
Không có gì bất ngờ, hai người cũng bị đánh thành một đống tro bụi.
Sau khi giết chết hai người áo đen này, Diệp Viễn quay đầu đi về phía một căn phòng.
Lúc này, Sử Hạo Tường đang đại chiến trên giường với mấy người phụ nữ khá xinh đẹp trong phòng.
Đang đến thời khắc mấu chốt.
Một tiếng “Ầm” vang lên, cửa phòng biến thành một đống gỗ vụn.
Tiếng vang lớn bất ngờ khiến Sử Hạo Tường giật mình.