“Rầm!”
Diệp Viễn lại tung một chưởng, thanh niên kia tiếp tục văng ra xa.
Anh còn không thèm nhìn anh ta, vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Vãn Tình.
“Nói cho anh biết, tại sao em lại muốn gạt anh?”
Lúc này, cuối cùng những ông lão Lục Phiến Môn kia cũng hoàn hồn lại.
Họ lập tức hét lên.
“Thằng khốn, sao mày dám động vào người của Lục Phiến Môn bọn tao, muốn chết à!”
Thanh niên vừa bị Diệp Viễn đánh là con trai của một người cấp trên thuộc trụ sở chính của Lục Phiến Môn.
Thật ra họ là người được vị cấp trên đó phái đến để bảo vệ thanh niên này.
Thế mà vừa rồi thanh niên bị Diệp Viễn đánh hai lần, họ lại không kịp ra tay.
Đây đúng là một sự thất trách nặng nề.
Nếu chuyện này bị cấp trên của họ biết, e là họ sẽ không gánh vác nổi.
Thấy các trưởng lão muốn ra tay với Diệp Viễn, Lâm Vãn Tình vội vàng chắn trước mặt anh.
“Các vị trưởng lão, Diệp Viễn anh ấy không cố ý!”
Hành động này của Lâm Vãn Tình khiến đám trưởng lão thay đổi sắc mặt, ông lão cầm đầu trong số đó giận dữ lên tiếng.
“Lâm Vãn Tình, cô là người của Lục Phiến Môn, không lo báo thù cho huấn luyện viên của mình, ngược lại còn nói giúp người ngoài, cô có muốn ở lại Lục Phiến Môn nữa không hả!”
Nhưng vừa nói xong, ông ta đã bị Diệp Viễn tung một chưởng văng ra xa.
“Các ông mà có tư cách dạy dỗ người phụ nữ của tôi à!”
“Thằng khốn này, muốn chết sao!”
Lần này Diệp Viễn đã hoàn toàn chọc giận tất cả người của Lục Phiến Môn.
Mười mấy ông lão gần như đồng loạt ra tay tấn công về phía Diệp Viễn.
“Hừ, kẻ muốn chết chính là các ông!”
“Rầm rầm rầm…”
Chỉ thấy sau khi Diệp Viễn nhẹ nhàng tung mấy chưởng, những người này còn chưa kịp phản ứng đã bay ngược ra sau như diều đứt dây.
Mặc dù họ đều là cao thủ của Lục Phiến Môn, nhưng khi đối mặt với Diệp Viễn, họ vẫn không phải đối thủ đỡ được một chiêu của anh.