Đợi tấm chắn của hai tòa nhà kia đã hoàn toàn khôi phục, Diệp Viễn lại lấy ra một vài cờ trận mà trước đó anh thu hoạch được, một lần nữa bố trí vài trận pháp phòng ngự, sau khi xong việc, anh mới cùng Trần Bắc Phong rời đi.
Tại lối vào, anh cũng bố trí một vài trận pháp, xong xuôi, Diệp Viễn và Trần Bắc Phòng cùng quay về nhà thờ của nhà họ Trần.
Toàn bộ dân làng trước đó bị thần giáo Quang Minh khống chế đều được Trần Tam và Trần Lục đưa đến tập trung ở sân.
Lúc này, những người này và nhóm người bị nhốt cùng ba mẹ Lâm Vãn Tình đều đang trong tình trạng hôn mê.
So với nhóm ba mẹ Lâm Vãn Tình thì tình trạng của các dân làng vẫn dễ cứu hơn.
Sau khi được Diệp Viễn cứu trị, tử khí và sát khí trong cơ thể những người này đều bị đẩy ra ngoài, không bao lâu sau, tất cả họ đã tỉnh lại.
Khi thấy toàn bộ dân làng tỉnh dậy, Diệp Viễn cũng không tiếp tục nán lại đây, anh nhờ Trần Bắc Phong liên hệ xe để đưa ba mẹ Lâm Vãn Tình và ba mẹ Trần Bắc Phong cùng những người bị nhốt chung đến Giang Châu.
Mấy ngày nay anh vốn định đến thủ đô, nhưng nơi đây đã bị thần giáo Quang Minh theo dõi, vì để phòng ngừa người của thần giáo Quang Minh lại ngóc đầu trở lại, nên Diệp Viễn quyết định đưa ba mẹ Lâm Vãn Tình đến Giang Châu.
Đợi sau khi từ thủ đô trở về, anh sẽ suy nghĩ cách để điều trị cho những người này.
Vài giờ sau, Diệp Viễn đứng ở sân bay để đưa tiễn mấy người Lâm Vãn Tình.
Vừa ra khỏi sân bay, anh liền nhận được điện thoại của Ám Thập.
Đầu dây bên kia, Ám Thập tỏ vẻ cảm kích Diệp Viễn, đồng thời nói với anh một tin, đó chính là Tiêu Thiên Minh xuất quan.
Hơn nữa, Tiêu Thiên Minh vừa xuất quan, toàn bộ nhà họ Tiêu liền bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ cho Tiêu Thiên Minh và Tô Yên Nhiên.
Năm ngày sau, hôn lễ sẽ được cử hành long trọng tại nhà họ Tiêu ở thủ đô.
Hôm nay, người nhà họ Tiêu đã phái người đến nhà họ Tô ở Giang Châu để đón Tô Yên Nhiên.
Hơn nữa, các nhân vật đại biểu cho tầng lớp phú hào, gia tộc võ đạo, gia tộc lánh đời từ khắp các nơi trong cả nước đều đã bắt đầu xuất phát đến thủ đô, chuẩn bị tham dự lễ cưới tại nhà họ Tiêu.
Tin tức này một lần nữa khiến Diệp Viễn bộc phát sát ý sắc bén và ác liệt.
Anh lẩm bẩm: “Tiêu Thiên Minh, rốt cuộc mày cũng chịu ló đầu ra rồi à?”
“Còn nhà họ Tiêu nữa, nhiều năm rồi, thù hận giữa chúng ta cuối cùng cũng đến lúc phải chấm dứt!”
Vừa cúp điện thoại của Ám Thập thì điện thoại Diệp Viễn lại lần nữa reo vang.
Lần này là Vũ Đông Thanh gọi cho anh.
Vũ Đông Thanh nói với Diệp Viễn rằng hôm nay, ông ta, Hiên Viên Thừa Thiên, Tiêu Vi Vi và Tiểu Vũ sẽ lên đường đến thủ đô.
Mấy hôm trước, sau khi nhóm Sở Vân Phi dẫn theo mấy người Tiêu Vi Vi về đến Giang Châu, Tiêu Vi Vi liền tìm đến Vũ Đông Thanh, thông báo việc Diệp Viễn dự định mười ngày sau đến thủ đô để tìm nhà họ Tiêu báo thù.
Hai người họp bàn lên kế hoạch, dự định sẽ đến thủ đô trước một bước, âm thầm chuẩn bị tất cả mọi việc.
Dù Diệp Viễn không địch là nhà họ Tiêu thì bọn họ cũng muốn đảm bảo Diệp Viễn có thể sống sót mà rời đi thủ đô.
Tuy mấy năm nay Vũ Đông Thanh và Tiêu Vi Vi lưu lạc khắp nơi, nhưng bọn họ vẫn có một chút quan hệ ở thủ đô, lần này đến thủ đô, đương nhiên bọn họ muốn vận dụng những quan hệ này để lót đường cho Diệp Viễn.
Diệp Viễn đương nhiên biết rõ Vũ Đông Thanh gọi đến là có ý gì.
Anh cũng không nói gì thêm, chỉ nhắc bọn họ đảm bảo an toàn, đừng để người nhà họ Tiêu phát hiện, rồi cúp điện thoại.
Rời khỏi sân bay, Diệp Viễn định tìm một khách sạn qua đêm, sáng hôm sau, anh sẽ lên đường đến thủ đô.
Nhưng khi anh đang định quay về khách sạn cùng Trần Bắc Phong, thì đột nhiên trong lòng anh khẽ động, anh liền quay sang nói với Trần Bắc Phong.
“Anh về trước đi, tôi có vài việc cần xử lý”.
Trần Bắc Phong cũng không hỏi gì thêm, nhanh chóng lái ô-tô rời đi.
Đợi Trần Bắc Phong đi khỏi, thân thể Diệp Viễn nhoáng lên một cái rồi biến mất.
Khoảng mười phút sau, Diệp Viễn đã ra khỏi thành phố Tích Dương, đi đến một bãi tha ma hoang vắng.
Đến nơi, anh dừng bước, chắp tay sau lưng, từ từ xoay người.
“Đi theo lâu như vậy, không cảm thấy mệt à?”
Diệp Viễn vừa dứt lời, phía xa, có năm bóng người cấp tốc tiến đến.
Bày ra thế trận vây quanh bốn phía Diệp Viễn.
Năm người này đều là những ông lão râu vàng, tóc vàng, độ khoảng 50 – 60 tuổi.
Hơn nữa cả năm người đều mặc trường bào thuần một sắc trắng, trên người phát ra hơi thở thần tính.
Chỉ liếc sơ qua, Diệp Viễn đã biết những người này là ai.
Đúng vậy, bọn họ chính là những cao thủ của thần giáo Quang Minh.