Khi Diệp Viễn trong đám đông nhìn thấy Ngọc Lâm Phong, liền phát hiện thực lực của Ngọc Lâm Phong đã đạt đến cảnh giới Võ Hoàng sơ kỳ.
Nhớ lúc đó khi anh tha cho Ngọc Lâm Phong, anh ta chỉ là rác rưởi cảnh giới tông sư thôi.
Không ngờ trong thời gian ngắn lại đã đạt đến cảnh giới Võ Hoàng sơ kỳ.
Điều này khiến Diệp Viễn rất hiếu kỳ.
Có điều, khi nghe những lời của Lệnh Hồ Đào, lại nhìn thấy bà lão đó kéo tay của Ngọc Lâm Phong.
Cuối cùng anh đã hiểu ra.
Khi nghĩ đến Ngọc Lâm Phong lại ở cùng bà lão vô cùng xấu xí này.
Diệp Viễn không khỏi cảm thấy lạnh người buồn nôn, cả người nổi da gà.
Rất nhiều võ giả có mặt nhìn thấy cảnh này, ánh mắt nhìn sang Ngọc Lâm Phong cũng trở nên khác biệt.
Nhưng vẻ mặt Ngọc Lâm Phong lại rất thản nhiên, không hề để ý đến ánh mắt của mọi người.
Cùng với thời gian trôi, thỉnh thoáng các môn phái võ đạo của các vùng đất Lánh Đời đến.
Khoảng gần mười hai giờ đêm, ngoại trừ những người của vùng đất Lánh Đời tỉnh Tiềm Long không đến, người của những nơi khác cơ bản đều đến.
Đúng lúc Công Tôn Nam Phi định dẫn những người này đi dến doanh địa.
Chỉ thấy ở nơi mười kilomet về phía Nam thị trấn bỗng nhiên xuất hiện một đám sương mù màu đỏ máu.
Đang cuốn đến thị trấn với tốc độ cực kỳ nhanh.
Sương mù dày đặc còn chưa đến, đã có mùi máu tanh vô cùng nông nặc ập đến trước.
Một vài người bình thường sau khi ngửi thấy mùi máu tanh này, liền ngã thẳng xuống đất, cơ thể đen xì với tốc độ cực nhanh, sau đó lại nhanh chóng biến đỏ.
“Tất cả mọi người mau đi vào trong doanh địa, đây là đại trận huyết sát của Miến Điện!”
Lúc này, cuối cùng Công Tôn Nam Phi phản ứng lại, vội hét lớn một tiếng.
Trong phút chốc, tất cả mọi người phản ứng lại, vội lùi vào trong thị trấn.
Nhưng đúng lúc này, trong sương đỏ vang lên một giọng nói cực kỳ chói tai.
“Ha ha ha, muốn rút, tiếc là đã muộn rồi, hôm nay tất cả các người sẽ trở thành đồ bổ của mười ba chiến tướng chúng ta!”
Giọng nói nhức tai trong sương đỏ vừa dứt lời, sương đỏ dày đặc hoàn toàn bao trùm tất cả mọi người.
Mười ba bóng người mặc áo choàng đỏ, trên người tỏa ra mùi máu tanh đáng sợ hiện ra xung quanh.
Nhìn thấy mười ba người này, vẻ mặt Công Tôn Nam Phi biến sắc, chuyện mà anh ta lo sợ nhất vẫn xảy ra.
Mười ba chiến tướng của Miến Điện cũng đến.
Mười ba chiến tướng của Miến Điện là một trong ba mươi người cường mạnh nhất Miến Điện.
Những người này tu luyện ma công huyết sát, mà ma công huyết sát này dựa vào hấp thụ máu người sống để nuôi dưỡng, khiến cơ thể cường mạnh.
Nhiều năm trước, khi nước Hoa Hạ và Miến Điện xảy ra xung đột ở biên giới, mười ba chiến tướng Miến Điện này cùng ra quân, phát động đại trận huyết sát.
Đã chém giết hết vô số thôn làng ở biên giới nước Hoa Hạ.
Khiến toàn bộ hàng trăm ngàn người dân và quân biên phòng chết hết ở biên giới nước Hoa Hạ.
Cuối cùng, vẫn là Hiên Viên Dương Vũ liên hiệp với các cao thủ của thánh địa bốn gia tộc lớn thủ đô cùng ra tay, mới miễn cưỡng đánh lui được mười ba chiến tướng Miến Điện này.
Sau trận chiến đó, Hiên Viên Dương Vũ và cao thủ của thánh địa bốn gia tộc lớn thủ đô cũng bị thương không nhẹ.
Sau này, Hiên Viên Dương Vũ bất chấp thương nặng, một mình một đao xông vào Miến Điện báo thù, cũng chém giết vô số quân biên phòng của Miến Điện.
Vì vậy, Hiên Viên Dương Vũ cũng vì vi phạm kỷ luật quân đội, cuối cùng bị ép rời khỏi quân biên phòng.
Cuối cùng được sắp một một vị trí nhàn nhã trong bộ chiến đấu.
Thưc ra những năm nay Hiên Viên Dương Vũ vẫn không xuất hiện xuất trước mặt người đời, là vì ông ta vẫn đang trị thương.
“Hừ, bại tướng dưới tay, còn dám đến đây hỗn xược!”
Nhưng đúng lúc này, trong doanh địa thị trấn vang lên một giọng nói như sấm rền.
Chớp mắt, đã thấy Hiên Viên Dương Vũ và mấy cường giả của thánh địa bốn gia tộc lớn xuất hiện trên không trung sương mù dày đặc này.
Người dẫn đầu trong mười ba chiến tướng nghe thấy lời này.
Sát khí trên người càng nặng.
“Giết sạch tất cả!”
Sau khi kẻ này quát một tiếng, liền hành động cùng năm bóng người bên cạnh ông ta, cũng nhảy ra khỏi sương mù, vút lên không trung.
Đối đầu với năm người Hiên Viên Dương Vũ trên hư không.
Trong sương mù dày đặc phía dưới, sau khi năm chiến tướng rời khỏi, các chiến tướng còn lại, người nào cũng như máy giết người, điên cuồng nghiền áp về phía võ giả gần họ nhất.
Thấy vậy, Hiên Viên Dương Vũ quát lớn một tiếng.
“Ra tay, ngăn chúng lại!”
Các võ giả của vùng đất Lánh Đời cũng không hề chậm trễ.
Cấp tốc xông giết về phía tám chiến tướng còn lại.
Chỉ là trong tất cả võ giả có mặt ở đây, tuy thực lực của những người này đúng là vô cùng cường mạnh.
Nhưng đối diện với cao thủ hàng đầu nhất Miến Điện như chiến tướng Miến Điện thì vẫn chẳng đủ nhìn.