Thẩm Tiểu Tiểu hơi đỏ mặt trước ánh nhìn của ông ngoại.
Cô ta giả bộ hung dữ trừng mắt nhìn ông Lục.
“Ông ngoại!”
“Ha ha ha..”.
Ông Lục cười sảng khoái, cũng không nói gì nữa.
Quay đầu về phía Diệp Viễn hỏi.
“Cậu Diệp, các cậu cũng đến tham gia hội giám định và thưởng thức đá quý?”
Diệp Viễn gật đầu, hiện tại anh đã có được thứ mình muốn rồi, bây giờ chỉ còn chọn một vài khối đá thô cho Sở Vân Phi nữa thôi.
“Đúng, ngoài ra nhà bạn của tôi cũng kinh doanh đá quý, muốn mua một số đá thô và đồ bằng ngọc tốt ở đây, đồng thời cũng muốn hợp tác lâu dài về sau”.
Nói xong, Diệp Viễn liền giới thiệu thân phận của Sở Vân Phi và những người khác cho ông Lục.
Sau khi làm quen với nhóm người Sở Vân Phi, ông Lục liền vội hỏi.
“Cậu Sở, ở đây đều là đá quý và đá thô của nhà họ Sử, cậu nhìn trúng cái nào thì cứ việc lấy”.
“Mặt khác, hiện tại hầm mỏ của bốn gia tộc lớn và nhà họ Lục chúng tôi cũng đã sản xuất rất nhiều đá quý”.
“Nếu cậu Sở cần số lượng lớn, ngày mai tôi trực tiếp dẫn cậu đến hầm mỏ chọn”.
“Vậy rất cảm ơn ông Lục”.
Nói xong, Sở Vân Phi bắt đầu bàn bạc chuyện ký kết hợp đồng tương ứng với ông Lục.
Mấy mỏ đá quý tốt nhất trong cả thành phố Thanh Long trước đây đều đã bị bốn gia tộc lớn chiếm lấy.
Lúc trước nhà họ Sở cũng là mua đá thô với giá cao từ những thương nhân bán đá quý hạng hai.
Nhưng hiện tại toàn bộ quặng mỏ của bốn gia tộc lớn này đều đã thuộc về nhà họ Lục, Sở Vân Phi tự nhiên sẽ lựa chọn hợp tác với ông Lục.
Mà đám người Diệp Viễn bắt đầu đi vòng quanh trong sảnh triển lãm, mấy người Phạm Thống cũng đều muốn chơi cược đá, liền chủ động bắt đầu chọn lựa đá thô.
Nhưng đúng lúc này, cửa sảnh triển lãm đột nhiên bị đẩy ra.
Chỉ thấy bác cả và chú ba của Lục Thanh Hòa tiến vào.
Hai người vừa bước vào, liền tiến đến trước mặt ông Lục, trực tiếp quỳ xuống mặt đất.
“Bố, bọn con sai rồi, bọn con thật sự sai rồi!”
“Bố, lúc trước đều là bọn con không đúng, bọn con bị tên Sử Thiên Nhất đáng chết của nhà họ Sử mê hoặc, nên mới làm ra loại chuyện sai lầm kia”.
“Bố, bọn con thật sự biết sai rồi, cầu xin người tha thứ cho bọn con!”
Hôm nay khi bọn họ biết tin Diệp Viễn bảo người nhà họ Sử giao toàn bộ tài sản cho nhà họ Lục.
Bọn họ hoàn toàn ngây ngốc.
Bọn họ vốn nghĩ sau khi con gái nhà mình đính hôn với Sử Thiên Nhất, họ sẽ có quan hệ với nhà họ Sử và nhờ vả được.
Từ nay về sau hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận.
Nhưng điều khiến bọn họ hoàn toàn không ngờ là, chỉ trong vòng một ngày nhà họ Sử đã bị xóa tên khỏi thành phố Thanh Long, trở thành hai bàn tay trắng.
Việc càng làm cho bọn họ không thể ngờ được chính là, tất cả tài sản của nhà họ Sử cùng với một nửa số tài sản của ba nhà còn lại trong bốn gia tộc lớn lại bị nhà họ Lục lấy đi.
Nhà họ Sử đã bị xoá tên, vậy giấc mộng về cuộc sống vinh hoa phú quý của bọn họ cũng hoàn toàn tiêu tan.
Kết quả này, bọn họ không thể chấp nhận được.
Rất nhanh, hai người không muốn để cuộc sống giàu có bị hủy hoại nên lập tức thương lượng, quyết định đến cầu xin ông Lục.
Chỉ cần ông Lục đồng ý cho bọn họ quay về nhà họ Lục, vậy thì sau này bọn họ vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý này.
Nói không chừng còn có thể lấy được một phần công việc kinh doanh từ tay ông Lục.
Dù sao nhà họ Lục đột nhiên nhận được nhiều tài sản và việc kinh doanh như vậy, chỉ dựa vào một mình ông Lục, khẳng định không thể quản lý nổi.
Bởi vậy, hôm nay bọn họ đến đây sớm nhất có thể, muốn khẩn cầu ông Lục tha thứ cho bọn họ, để bọn họ quay về nhà họ Lục.
Cho dù ông Lục không đồng ý cho bọn họ quay về nhà họ Lục, bọn họ cũng có thể cầu ông Lục chia cho bọn họ một phần tài sản.
Ông Lục còn chưa nói gì, Lục Thanh Hòa nói với giọng cực kỳ trào phúng.
“Ai dô, đây không phải là thông gia của người nhà họ Sử sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến nhà họ Lục chúng tôi?”
Lúc trước, khi ông nội của ốm, anh ta từng đến vay tiền những người này, hơn nữa số tiền cũng chỉ hai ngàn tệ mà thôi.