Nhưng khi người của nhà nước vừa rời đi, tất cả lại trở về trạng thái vô tri vô giác như cũ, hơn nữa cứ hai ba ngày sẽ lại có người chết đi.
Mà sự việc này cũng truyền đi rất nhanh.
Có người nói là truyền thuyết ngày xưa Trần Gia Từ là một thôn ma ám, là nơi bị trù ếm.
Phàm là có người bước vào phạm vi một cây số xung quanh Trần Gia Từ thì sẽ bị ác quỷ nhập vào người, cuối cùng rơi vào kết cục chết thảm.
Mà sự việc này cũng càng truyền đi càng trở nên hoang đường.
Đến sau này, đã gây ra nỗi hoang mang.
Sau đó bên nhà nước cũng liên tục có mấy lần phái người về tra xét, mà vẫn không thể tra ra được cái gì.
Nhà nước sau đó ngay lập tức bác bỏ tin đồn nhảm, muốn xoa dịu lòng dân, nhưng thôn dân ở xung quanh hầu như không tin vào những lời nói của bọn họ.
Bất đắc dĩ, nhà nước chỉ đành di chuyển tất cả thôn dân ở đó đi.
Sau đó, người của nhà nước lại đi tìm người của Lục Phiến Môn, mời bọn họ đến giải quyết chuyện này.
Nhưng người của Lục Phiến Môn sau khi đến kiểm tra cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường.
Mà sự việc này vừa truyền đến tai Trần Thanh Thanh và Trần Bắc Phong.
Hai người liền biết, chắc chắn là đám người kia đã mở được trận pháp bảo vệ thông đạo của Trần Gia Từ nhà bọn họ rồi.
Năm đó ông nội từng nói với bọn họ, khi ông cứu hai người bọn họ ra, đã mở trận pháp của thông đạo bí mật kia.
Đám người kia một sớm một chiều cũng không thể phá mở được trận pháp, hơn nữa còn dặn bọn họ lúc trận pháp bị phá hủy, bắt buộc phải giết chết hoặc đuổi hết đám người kia đi.
Tuyệt đối không được để cho bọn họ đi vào bên trong thông đạo.
Nếu không sẽ tạo thành một mối họa lớn.
Do đó, hai người cũng không dám lãng phí thời gian nữa, quyết định đi tìm đám người kia.
Vì có thể đối phó được với bọn họ, Trần Bắc Phong dựa vào thiên phú cực cao của mình, lấy được kiếm Xích Linh gia truyền của nhà họ Trần ở Tây Bắc.
Vốn dĩ anh ta dự định nghiêm túc rèn luyện trải nghiệm ở núi Thiên Hưng để hoàn toàn khống chế được kiếm Xích Linh xong sẽ lại đi Trần Gia Từ tìm đám người kia trả thù.
Nhưng không ngờ được, trên đường đi này lại gặp được một cao thủ mạnh mẽ như Diệp Viễn.
Càng khiến bọn họ ngạc nhiên vui mừng chính là, Diệp Viễn vậy mà cũng muốn đi đến Trần Gia Từ để tìm người.
Vì vậy, bọn họ mới thay đổi suy nghĩ, muốn xin Diệp Viễn giúp đỡ bọn họ.
Nghe xong lời giải thích của Trần Thanh Thanh và Trần Bắc Phong.
Diệp Viễn lại thoáng lộ ý cười.
“Xem ra là do đám người kia giả thần giả quỷ!”
“Đúng, chúng tôi cũng cho là như thế, Diệp tiên sinh, bây giờ chúng tôi đoán là đám người kia đã mở được trận pháp của thông đạo rồi, chúng ta mau đi ngăn bọn họ lại!”
Trần Bắc Phong hơi sốt ruột nói.
Hôm nay lúc trở về, anh ta lại nhận được tin tức, Trần Gia Từ đã có nhiều người chết hơn.
Nếu như cứ kéo dài mãi, anh ta lo lắng tất cả mọi người đều sẽ chết.
“Đi thôi!”
Sau khi mấy người rời khỏi khách sạn, Trần Bắc Phong tự lái xe, chở theo mấy người Diệp Viễn liền vội vàng đi về thành phố Tích Dương.
Thành phố Tích Dương cách thành phố Tần, tỉnh lị của tỉnh Tây Bắc không xa lắm.
Hai giờ sau, mọi người đã đi vào địa giới của thành phố Tích Dương.
Sau khi đến Tích Dương, mọi người cũng không hề ngừng chân nghỉ ngơi, thẳng cho đến khi ra khỏi Tích Dương.
Men theo một con đường nhỏ đi về nông thôn, cả đường đi đại khái khoảng hơn năm mươi cây số là đến một trấn nhỏ tên là trấn Trần.
Trấn nhỏ này khá lạc hậu, khắp nơi đều là những kiến trúc của những năm 80.
Rời khỏi thị trấn lại đi thêm khoảng mười cây số nữa là vào địa giới của Trần Gia Từ.
Cả đường đi đến đây, quả thực y như những gì mà Trần Bắc Phong và Trần Thanh Thanh nói.
Phòng ốc sân vườn hai bên đường gần như đã bỏ hoang.
Tất cả những thôn dân ở gần đó hầu như đều đã dọn đi hết khỏi nơi này.
Đại khái lại đi thêm khoảng năm phút nữa, là đến được phạm vị một cây số xung quanh Trần Gia Từ.
Mấy người vừa mới bước xuống xe, Diệp Viễn đã cảm nhận được linh khí đất trời ở khu vực này dường như đậm hơn một chút so với những nơi khác.
Hơn nữa tất cả linh khí thiên địa dường như đều đang hội tụ về phía Trần Gia Từ ở phía trước hơn một cây số.