Ngay sau đó, ông lão lại tung một luồng khí kình vang dội về phía Mông Long còn đang sững sờ.
Lúc Mông Long hoàn hồn lại thì cũng đã muộn.
Khí vực vừa bị Diệp Viễn phá vỡ bằng viên đá lúc nãy lại tiếp tục giam cầm ông ta.
Lần này Diệp Viễn không ra tay nữa.
Anh chỉ bình tĩnh nhìn về phía con rối có cảnh giới Võ Hoàng đỉnh phong kia.
Trước ánh mắt tập trung của Diệp Viễn, cuối cùng con rối cảnh giới Võ Hoàng đỉnh phong đó cũng di chuyển.
Nó xuất hiện trước luồng khí kình, dùng chính cơ thể của mình đỡ luồng khí kình đó.
Cảnh tượng này khiến ông lão hơi nheo mắt lại.
“Mông Điền, quả nhiên là ông, giả trang y như thật, suýt chút nữa lừa được cả tôi luôn rồi!”
Lúc này, con rối được gọi là Mông Điền cởi áo trên người ra, chậm rãi quay đầu lại, cười thật tươi nhìn về phía ông lão.
“Ha ha, Đằng Cương, ông chưa chết à!”
“Hừ, dù ông có chết thì tôi cũng sẽ không chết đâu!”, ông lão được gọi là Đằng Cương lạnh lùng đáp.
Nhưng Mông Điền lại cười: “Sao thế, mấy năm trước chúng ta từng đánh nhau một trận nhưng vẫn chưa có kết quả thắng thua, nhiều năm không gặp, có muốn tiếp một trận nữa không, vừa có thể phân cao thấp lại còn có thể quyết sống chết!”
“Hừ, có gì không dám chứ!”
Đằng Cương khịt mũi một tiếng, khí thế trên người ông ta lập tức phóng thích, tay vung lên, ngọn lửa nội khí xuất hiện, chốc lát đã ngưng kết thành một cây trường đao màu đen.
Ông ta cầm cây đao trong tay, chém thật nhanh về phía Mông Điền.
Những nơi đao phong đi qua đều cuốn theo một làn gió mạnh.
Đám người Mông Long đang đứng đằng trước lập tức bị làn gió mạnh này thổi bay.
“Các cậu lùi lại!”
Mông Điền hét một tiếng, sau đó cũng tung một chưởng hất bay đám người Mông Long.
Cả đám bay lộn mấy vòng trên không trung, cuối cùng rơi xuống sau lưng Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.
Thấy cảnh này, Diệp Viễn mỉm cười.
Tất nhiên anh biết có thể Mông Điền đã phát hiện ra sự tồn tại của anh, muốn anh bảo vệ những người này.
Nếu như đã hứa với Ám Thập sẽ bảo vệ đám người Mông Long, đương nhiên anh sẽ không thất hứa.
Sau khi Mông Điền tung chưởng đẩy đám người Mông Long ra xa, đao của Đằng Cương cũng đã tới gần ngay trước mắt.
Đối diện với nhát đao cực mạnh này của Đằng Cương, Mông Điền chỉ mỉm cười.
Ông ta từ từ giơ tay ra rồi siết lại thành nắm đấm, sau đấy đột nhiên đấm về phía cây trường đao đang chém nhanh tới này.
“Bùm!”
Cú đấm của Mông Điền đánh mạnh vào phần sống của cây trường đao.
Khí kình mạnh mẽ được tạo ra từ đòn tấn công toàn lực của hai cao thủ cảnh giới Võ Thánh lập tức bùng nổ, gây chấn động khiến cho hai người phải lùi nhanh lại vài bước.
Luồng khí kình mạnh mẽ này đẩy hai người lùi về sau, sau đó nhanh chóng lan rộng ra xung quanh.
“Lùi lại nhanh lên!”
Ở phía xa, khi nhìn thấy cảnh này, đám người Mông Long vừa mới đứng dậy lập tức kinh hãi.
Cả đám quay đầu bỏ chạy ra thật xa.
Chỉ có mỗi Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, không hề nhúc nhích.
“Đi nhanh lên đi chứ!”
Nhìn thấy hai người họ không đi, Trần Thanh Thanh cất cao giọng nhắc nhở một câu.
Nhưng Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình vẫn không động đậy.
“Thanh Thanh, đã lúc nào rồi mà em còn lo lắng cho hai đứa vô tích sự này thế hả!”
Thanh niên bên cạnh Trần Thanh Thanh vừa nói câu này, vừa kéo cô ta chạy về phía xa.
Khi hai người họ vừa chạy đi, luồng khí kình mạnh mẽ kia cũng tới trước mặt Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.
Nhưng khi khí kình lan tới trước mặt Diệp Viễn, nó lại như một cơn gió mát lướt qua hai người, không tạo thành bất cứ tổn thương nào cho họ.
Ở những nơi khác xung quanh, khí kình đi đến đâu đều như lốc xoáy siêu cấp lướt qua, cuốn bật gốc hoa cỏ cây cối trên mặt đất.
Mấy võ giả nhà họ Trần chạy chậm đều bị luồng khí kình đáng sợ này hất bay.
Nếu không nhờ ông lão họ Trần nhanh tay lẹ mắt túm được những đệ tử này, chắc chắn họ sẽ bị luồng khí kình này cuốn theo và va đập với cây cối bật gốc, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm.
Sau khi cả đám chạy ra xa gần nghìn mét, luồng khí kình mạnh mẽ kia mới tiêu tán.
Sau khi nó biến mất, mọi người mới quay đầu lại nhìn cảnh tượng ngổn ngang sau lưng.
Trong lòng ai cũng vô cùng khiếp sợ.