Lúc này cả quán bả yên tĩnh đến mức kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người đều ngẩn người tại chỗ, toàn bộ nhìn sang Diệp Viễn bằng ánh mắt như nhìn quái vật.
Vốn dĩ mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn sẽ chết chắc, nhưng kết quả lại khiến họ dù thế nào cũng không tưởng tượng nổi.
Lúc này đám người Cao Phi và Thẩm Hạo cũng như vậy, họ cứ nghĩ những lời cuồng ngạo trước đó của Diệp Viễn.
Chỉ là vì dê con mới sinh không sợ hổ, nhưng cảnh vừa nãy khiến họ hiểu.
Sở dĩ Diệp Viễn nói ra lời cuồng ngạo như vậy, hoàn toàn là người ta có thực lực tương ứng.
Lúc này trong đôi mắt chị Thanh nhìn Diệp Viễn tràn đầy nghi hoặc rõ ràng.
“Thanh niên có thực lực như vậy, cả giới võ đạo nước Hoa Hạ, đếm trên đầu ngón tay…”
Liền sau đó, một cái tên gần đây làm chấn kinh cả giới võ đạo nước Hoa Hạ bỗng xuất hiện trong đầu của chị ta.
“Cậu ta… cậu ta chắc không phải là…”
Nghĩ đến đây, chị Thanh càng kinh hãi ôm miệng của mình.
Vẻ nghi ngờ trong đôi mắt hoàn toàn biến thành vẻ kinh sợ.
Bây giờ chỉ có Hiên Viên Hiểu Nhã tỏ vẻ mặt kích động.
Thực ra cô ta cũng không ngờ Diệp Viễn lại có thực lực như vậy.
Lúc này, Diệp Viễn nhìn sang Tô An Vũ đang ngẩn người ở phía không xa, thản nhiên nói.
“Hừ, ngay cả tư cách bảo tôi ra tay cũng không có, còn muốn giết tôi?”
“Trước đó tôi đã nói, tôi không ngại giết thêm mấy người nhà họ Tô, anh đã dẫn xácđến, thì đi chết đi!”
Sau đó, Diệp Viễn vung tay, một luồng khí tức bỗng tấn công về phía đầu của Tô An Vũ.
“Phụt!”
Nhưng trong lúc khí tức sắp đánh trúng đến đầu của Tô An Vũ.
Một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện trước người Tô An Vũ, ngăn chặn khí tức mà Diệp Viễn tiện tay vung ra.
Liền sau đó, một người đàn ông trung niên mặc đạo bào cổ xưa, trông giống như đạo sĩ xuất hiện phía trước người Tô An Vũ.
Đồng thời, ở cửa quán bar cũng có mấy người độ tuổi khác nhau, ăn mặc khác nhau, toàn thân phát ra khí thế cường mạnh đi đến.
“Đội chấp pháp thủ đô!”
Nhìn thấy những người này xuất hiện, vẻ mặt chị Thanh biến sắc.
Sắc mặt mấy người Cao Phi Thẩm Hạo cũng đều rất khó coi.
Họ đều biết rõ, những người này là ai.
Những người này thuộc chiến bộ thủ đô, phụ trách quản lý võ giả cả thủ đô.
Gần giống với chức trách của Lục Phiến Môn.
Chỉ có điều Lục Phiến Môn phụ trách các thành phố khác trong cả nước, ở thủ đô là do đội chấp pháp thủ đô phụ trách quản lý.
Bây giờ Diệp Viễn giết nhiều võ giả của nhà họ Tô như vậy.
Nếu bị người của đội chấp pháp thủ đô bắt đi, hậu quả nghĩ cũng biết.
Phải biết rằng, ở cả thủ đô đã có lệnh cầm võ giả ra tay giết người.
Đương nhiên, ngoại trừ người cảu mấy gia tộc lớn, vì cả khí thế quý tắc là mấy gia tộc lớn phát ra.
Sau khi người đàn ông trung niên tiện tay cất trường kiếm trong tay vào bao kiếm, mới quay đầu nhìn sang Diệp Viễn.
Lạnh lùng nói: “Cậu thanh niên, ở địa giới thủ đô, lạm sát người vô tội, sử dụng võ lực, có phải hơi quá rồi không?”
“Làm sao, ông muốn bảo vệ hắn?”
Sắc mặt Diệp Viễn lạnh lùng, sát ý lưu chảy trên người.
Đương nhiên Diệp Viễn cũng nhận ra những người này là ai, những người này là người của đội chấp pháp thủ đô, phụ trách quản lý võ giả của cả thủ đô, bảo vệ sự bình yên ổn đỉnh của thủ đô.
Hơn nữa Diệp Viễn còn biết, đội chấp pháp thủ đô này, thực ra chính là do mấy gia tộc hào môn như nhà họ Tiêu, nhà họ Thượng Quan và nhà họ Lâm cùng lập ra.
Cái gọi là bảo vệ cả thủ đô bình yên, chỉ là cái cớ, tác dụng thực sự của họ, thực ra là bảo vệ người của mấy gia tộc lớn.
Phụ trách giúp người của mấy gia tộc lớn lau mông.
Nói thẳng ra, chính là chân chó cảu mấy gia tộc lớn thôi.
“Hỗn xược!”
Chỉ là, người đàn ông trung niên này vẫn chưa nói gì, một ông lão khí chất siêu nhiên ở cửa quán bar đã quát một tiếng.
“Kẻ ngu dốt, cậu giết chết võ giả nhà họ Tô, tội nghiệt nặng nề, lại còn không biết hối cải…”
“Ồn ào!”
Chỉ là ông lão đó còn chưa nói hết, đã thấy Diệp Viễn vung tay, ông lão trực tiếp bay đi.
“Ầm!”
Một tiếng lớn vang lên, cơ thể của ông lão đó đập mạnh xuống đất.
Kêu cũng chẳng kêu được một tiếng, ông lão đó trực tiếp ngất xỉu.