Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn nói thế khiến Hứa Gia Di sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Có một số võ giả ở đó nghe thấy những lời kiêu ngạo của Diệp Viễn thì đều cau mày nhìn về phía này.

Trong đó có rất nhiều người ánh mắt đầy sát ý.

Diệp Viễn như không hề chú ý đến ánh mắt của những người đó, bình tĩnh ngồi yên ở đó.

“Vô liêm sỉ, câm miệng ngay cho tôi!”

Hứa Gia Di sợ hãi, vội vàng nhỏ giọng quát lên với anh.

Nếu không phải Cổ Thông Thiên đã tới thì cô ta hận không thể ra tay giết tên Diệp Viễn không biết trời cao đất rộng là gì này.

Tô Minh nhìn thấy xung quanh có nhiều võ giả nhìn bọn họ với ánh mắt tức giận thì lập tức bị dọa sợ run cả người.

Đồng thời, trong lòng cũng hận Diệp Viễn muốn chết, lại càng hối hận vì đã dẫn Diệp Viễn theo.

Lẽ ra anh ta chỉ muốn làm ra vẻ trước mặt Diệp Viễn một chút, để anh biết anh ta lợi hại đến mức nào.

Lại không ngờ được rằng Diệp Viễn chính xác là tên điên, chẳng những nói ra những lời đầy kiêu ngạo đó.

Mà còn nói Cổ Thông Thiên là cái thá gì, không xứng để anh đứng dậy chào.

Cả ba người Thẩm Tiểu Tiểu cũng thấy lần này Diệp Viễn quá ngông cuồng.

“Diệp Viễn, anh mau đứng dậy đi!”

Thẩm Tiểu Tiểu vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Viễn, nhỏ giọng nói.

Giọng cô ta đầy vẻ cầu xin.

Diệp Viễn nhìn Thẩm Tiểu Tiểu, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.

Nhưng chỉ đứng dậy, chứ không khom người.

“Các vị đạo hữu khách sáo quá!”

Lúc này, giữa sân vang lên giọng nói của Cổ Thông Thiên.

Cổ Thông Thiên đảo mắt như đang nhìn một đám kiến, lướt quanh một vòng.

Chỉ một cái liếc mắt đơn giản, tất cả võ giả ở đây đều cảm nhận được thứ uy áp đáng sợ vô hình, hung hăng đè xuống người mình.

Một số võ giả yếu ớt trực tiếp bị thức uy áp đáng sợ đó làm cho hai chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất.

Mà đám Thẩm Tiểu Tiểu cũng chỉ là những người bình thường, bọn họ lại càng không chịu nổi thứ uy áp đáng sợ này.

Sắc mặt ba người Tôn Lăng Tuyết, Vương Văn Quân và Tô Minh lập tức trắng bệch trong nháy mắt, hai chân mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.

Thẩm Tiểu Tiểu cũng thế, nhưng khi Thẩm Tiểu Tiểu sắp ngã xuống thì Diệp Viễn đã tiện tay bắt lấy tay cô ta.

Nháy mắt, Thẩm Tiểu Tiểu cảm thấy thứ áp lực mạnh mẽ kia đã biến mất không còn gì.

Trong nháy mắt, Thẩm Tiểu Tiểu đã cảm thấy thứ áp lực mạnh mẽ kia đã biến mất không còn tăm hơi.

Mà Hứa Gia Di và Hứa Xương Thịnh bên cạnh là võ giả nhưng lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, trán vã một lớp mồ hôi mỏng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK