“Hừ, chán sống!”
Trung Tam Dã Long thấy thế, trong mắt thoáng hiện lên sự khinh thường.
Chiêu này của ông ta chính là tuyệt học giúp mình thành danh.
Những năm gần đây đã tích lũy kinh nghiệm vô cùng mạnh mẽ.
Dù là các trưởng lão trong môn phái thấy ông ta thi triển chiêu này cũng không dám thăm dò mạnh yếu.
Mà thanh niên như Tiêu Thiên Minh lại dám lơ đễnh không thèm để tâm tới đòn tấn công của ông ta, quả thật là chán sống.
Ngay khi con rắn khổng lồ kia sắp gặm cái đầu của Tiêu Thiên Minh thì trên người anh ta bỗng bùng lên một luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
“Rầm!”
Khí thế mạnh mẽ ấy vừa xuất hiện đã đánh bay con rắn khổng lồ kia.
Sau khi đánh bay nó, luồng khí thế kia vẫn không hề có dấu hiệu lắng xuống mà nó cuồn cuộn lao thẳng tới chỗ Trung Tam Dã Long.
“Ầm!”
Trung Tam Dã Long không chút phòng ngự nào đã bị luồng khí thế kia đánh lăn quay.
Sau đó, ông ta cảm thấy cổ mình đau đớn bèn cúi đầu theo bản năng, xong thì hoảng hốt nhận ra đầu của mình đã tách khỏi cơ thể từ lúc nào không hay.
“Lảm nhảm nhiều quá...”
Ngay sau đó, đầu Trung Tam Dã Long lăn long lóc xuống dưới đất.
Cường giả số một nước Uy đã bị khí thế của Tiêu Thiên Minh diệt gọn như vậy đấy.
Yên lặng!
Lúc này, cả thôn trấn im lặng đến đáng sợ.
Mọi người hoảng sợ tột cùng nhìn vào Tiêu Thiên Minh vẫn vẻ bình tĩnh như nước, thong dong đứng đấy.
Đây là Tiêu Thiên Minh ư?
Đây là thiếu niên thiên tài của nhà nhà họ Tiêu ư?
Đây chính là người dẫn đầu cả một thế hệ thanh niên của nước Hoa Hạ ư?
Đây chính là thực lực thật sự của Tiêu Thiên Minh ư?
Quá mạnh!
Vào giờ phút ấy, nội tâm tất cả võ giả nước Hoa Hạ ngoài khiếp sợ cũng chỉ có khiếp sợ.
Mà nội tâm của võ giả nước Uy giờ đã bị nỗi sợ hãi vô tận lấp đầy.
Thậm chí cả bảy trưởng lão của phái Bát Kỳ vừa mới xuất hiện kia cũng nhìn Tiêu Thiên Minh bằng ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi và khó tin.
Chỉ dựa vào khí thế mà có thể diệt gọn cao thủ số một ngoài mặt của nước Uy Trung Tam Dã Long.
Tuy chỉ là ngoài mặt nhưng thực lực của Trung Tam Dã Long cũng đã đạt tới cảnh giới Võ Đế.
Nhưng Tiêu Thiên Minh chỉ dựa vào khí thế đã có thể giết chết cường giả cảnh giới Võ Đế, vậy thực lực thật sự của anh ta đã đạt tới đâu rồi.
Im lặng thật lâu, Tô Phi Nhi là người phản ứng trước.
Trong đôi mắt long lanh của cô ta đều là hình bóng của Tiêu Thiên Minh, hưng phất nói to.
“Anh Minh đẹp trai quá”.
Lúc này, ánh mắt Tiêu Thiên Minh dời sang đám võ giả nước Uy theo Trung Tam Dã Long tới.
Khi đối diện với ánh mắt của Tiêu Thiên Minh, cả lũ hoảng sợ tức tốc lùi về sau, không một ai dám đối đầu với anh ta.
Tiêu Thiên Minh thấy bọn họ rút lui sạch thì cực kỳ khinh thường.
Ánh mắt anh ta lại nhìn sang vài trưởng lão của phái Bát Kỳ.
“Rốt cuộc cậu là ai?”, một trưởng lão phái Bát Kỳ của nước Uy dùng ngôn ngữ Hoa Hạ phổ thông hỏi.
“Nhà họ Tiêu, Tiêu Thiên Minh!”
Tiêu Thiên Minh lạnh lùng kiêu ngạo đáp lời.
“Tiêu Thiên Minh của nhà họ Tiêu ư?”
“Cậu chính là người mạnh nhất thế hệ trẻ trong giới võ đạo của nước Hoa Hạ? Tiêu Thiên Minh?”
Ánh mắt trưởng lão của phái Bát Kỳ đầy đăm chiêu.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều nhận thấy sự khiếp sợ và e dè xen lẫn sát ý trong mắt người đối diện.
Tất nhiên bọn họ đều nghe nói về danh tiếng của Tiêu Thiên Minh.
Dù sao trước kia Tiêu Thiên Minh được xưng là thiếu niên mạnh nhất của giới võ đạo nước Hoa Hạ.
Lúc ấy, sau khi thành tựu ấy vang danh có rất nhiều người cảm thấy hơi phóng đại.
Gần đây bởi vì sự xuất hiện của con ngựa ô phi vó không ngừng Diệp Diệt Tiêu mà giới võ đạo nước Hoa Hạ lại nhấc lên sóng dữ.
Sau này các võ giả của giới võ đạo sắp xếp lại thứ tự và tên Diệp Diệt Tiêu kia lại hơn hẳn Tiêu Thiên Minh.
Điều này khiến người đời cảm thấy rằng danh tiếng của Tiêu Thiên Minh rất có thể là do nhà họ Tiêu bốc phét.
Nhưng nay, Tiêu Thiên Minh vừa xuất hiện đã dùng khí thế giết chết cường giả số một của nước Uy Trung Tam Dã Long.
Anh ta đã dùng thực lực mạnh khủng khiếp chứng minh sức mạnh của mình không phải là lời bốc phét của nhà họ Tiêu.