“Hahaha, được được được, tương lai võ đạo của nước Hoa Hạ chúng ta có triển vọng rồi!”
Thấy Tiêu Thiên Minh mạnh như vậy, Công Tôn Nam Phi cười sằng sặc.
Tiêu Thiên Minh không trả lời vấn đề của bọn họ mà chỉ lạnh lùng đáp.
“Các người không nói không rằng, một mình xâm chiếm địa phận của nước Hoa Hạ bọn tôi, hơn nữa còn giết võ giả của giới võ đạo nước Hoa Hạ chúng tôi, làm bị thương người nhà họ Tiêu tôi, các người nghĩ mình phải chết thế nào đây!”
Từng câu từng chữ Tiêu Thiên Minh nói ra cộng thêm khí thế đầy áp bức trên người cuồn cuộn cuốn về phía các trưởng lão của phái Bát Kỳ.
Mấy trưởng lão kia cảm nhận được khí thế đầy đáng sợ của Tiêu Thiên Minh thì lòng đều kinh hãi.
Mặt mày cũng nhăn nhó hơn.
Sức mạnh của Tiêu Thiên Minh khơi dậy sát ý của bọn họ với anh ta.
Bây giờ Tiêu Thiên Minh đã mạnh đến mức khiến bọn họ khiếp sợ.
Nếu cứ tiếp diễn tình trạng này, tương lai rất có thể anh ta sẽ trở thành vô địch có một không hai trên đời.
Mà điều này với bọn họ mà nói chẳng phải tốt lành gì.
Bởi vậy, bọn họ buộc phải thừa cơ Tiêu Thiên Minh còn chưa trưởng thành mà bóp chết trước.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nhận ra lối suy nghĩ giống hệt mình trong mắt người kia.
Bảy người bọn họ đồng loạt giậm chân, người thoắt cái đã biến mất ngay tại chỗ.
Khi xuất hiện trở lại, bọn họ đã bao vây Tiêu Thiên Minh.
Đối đầu với sự bao vây của kẻ thù, Tiêu Thiên Minh vẫn bình tĩnh như nước, kiêu ngạo đứng đó.
Chỉ là nói thêm vài câu đầy khí phách.
“Xem ra các ngươi chọn cách chết sớm!”
“Hừ, coi như Tiêu Thiên Minh cậu thật sự mạnh như vậy đi, nhưng đối đầu với bảy người bọn tôi vẫn chưa đủ đâu”.
Trưởng lão đứng đầu phái Bát Kỳ đứng sang một bên, trong tay liên tục vung thanh đao võ sĩ.
Đao ảnh không ngừng tập trung trước người bọn họ.
Sáu người kia giờ cũng làm như thế.
Tiêu Thiên Minh chú ý tới động tác của bọn họ, anh ta hiểu rằng những người này đang định làm gì.
Nhưng anh ta lại không có ý ngăn cản bọn họ lại mà mặc cho bọn họ bày trận.
Trong mắt anh ta, bọn chúng chẳng khác nào lũ kiến hôi.
“Tiêu Thiên Minh, thật ra những kẻ có tài như cậu sẽ có thành tựu trong tương lai không thể đong đếm, nhưng tiếc thay, cậu xui xẻo gặp phải chúng tôi nên nay ắt phải chấm dứt cuộc đời rồi”.
“Cậu cứ yên tâm, sau khi chết, chúng tôi sẽ để cơ thể cậu được nguyên vẹn”.
Khi trưởng lão cầu đầu kia dứt lời, từng người trong bọn chúng đều đã tạo ra một vùng đao ảnh trước mặt.
Vào giờ phút ấy, tất cả đao ảnh kia kết thành một cái lưới đao khổng lồ bao vây Tiêu Thiên Minh và bảy người bọn chúng bên trong.
Đây chính là chiến thuật của bảy người bọn họ, họ biết sự mạnh mẽ của Tiêu Thiên Minh như thế nào.
Bởi vậy, bọn họ sử dụng ngay chiêu mạnh nhất, cố gắng giết chết Tiêu Thiên Minh trong một đòn.
“Tiêu Thiên Minh, chết đi!”
Sau khi trưởng lão cầm đầu kia quát to, lưới đao đáng sợ lao tới cổ Tiêu Tiên Minh.
Ngay khi lưới đao được tung ra, đao võ sĩ trong tay mấy người bọn chúng cũng như một con rắn độc theo sau.
Nháy mắt, lưới đao kia đã bao vây Tiêu Thiên Minh.
Thấy thế, trái tim chúng võ giả nước Hoa Hạ như bị bóp nghẹt.
Dù cách rất xa nhưng bọn họ đều cảm nhận được luồng sát ý khủng kiếp truyền tới từ lưới đao ấy.
Nếu đó là bọn họ thì sợ rằng sẽ bị lưới đao khủng khiếp ấy cắt thành từng mảnh vụn chẳng chừa lại chút cặn bã.
Còn đám võ giả của phái Bát Kỳ nước Uy thấy thế thì mặt nở nụ cười đầy kích động.
Thậm chí bọn họ đều như nhìn thấy cảnh Tiêu Thiên Minh bị lưới đao cắt cổ mà chết.
Nhưng lúc này đây, dù đối diện với sự bao vây của lưới đao, Tiêu Thiên Minh vẫn bình tĩnh lạ thường.
Anh ta vẫn bình tĩnh đứng đó không thèm động đậy.
Lúc này, đao ảnh dày đặc kia cũng chém vào người Tiêu Thiên Minh.
Nhưng mà chúng không tạo thành vết thương gì trên người anh ta, thậm chí còn chả cắt được quần áo của Tiêu Thiên Minh.
Chỉ có tiếng “leng keng...” truyền tới mà thôi.
Tựa như cơ thể của Tiêu Thiên Minh là sắt là thép vậy.