Trong hai người dẫn đường, một người là ông lão có mái tóc màu vàng kim, thân mặc một bộ áo dài màu trắng, khắp người từ trên xuống dưới đều phát tán ra luồng ánh sáng thuần khiết.
Người còn lại, là một người đàn ông trung niên thân hình to cao vạm vỡ, với một gương mặt hình vuông chữ điền đầy râu.
Diệp Viễn vừa nhìn là đã nhận ra, ông lão này chính là người đứng hàng thứ 2 trong Thập Nhị Sí Thiên Sử của thần giáo Quang Minh, Bronsted.
Mà người đàn ông trung niên mặt đầy râu kia chính là Rose, người đứng hàng thứ 11 trong Thập Nhị Sí Thiên Sử.
Năm đó chính là hai người này và người đứng hàng thứ 12 tên Solo mà sau này bị chết trong tay Diệp Viễn.
Là ba người dẫn theo tín đồ của thần giáo Quang Minh cùng với đoàn Hiệp sỹ và nhóm người phái Bát Kỳ của nước Uy đi đến phục kích điện Thiên Thánh của bọn họ.
“Người đã đến đủ chưa?”
Bronsted quét mắt nhìn một vòng xung quanh đám thôn dân của Trần Gia Từ, sau đó nhìn về phía Rose hỏi.
“Đều đến cả rồi!”, Rose đáp lời.
Bronsted gật đầu hài lòng, sau đó lại hỏi.
“Đám người bên ngoài kia đã giải quyết xong chưa? Bây giờ trận pháp sắp được phá giải rồi, tuyệt đối không thể bị người ngoài làm phiền”.
“Yên tâm, đám người bên ngoài đã đi vào trận pháp Huyễn Hoặc rồi, hơn nữa còn có sáu người Brin ở đó, đám người kia chắc chắn phải chết thôi!”
Bronsted lại gật đầu một lần nữa.
Trước đó ông ta đã từng lĩnh giáo sự lợi hại của trận pháp Huyễn Hoặc kia, mà người có bản lĩnh như ông ta cũng không thể làm gì được trận pháp đó.
Năm đó khi ông ta dẫn theo người của mình đi đến đây, đã vấp phải sự phản kháng của người trong Trần Gia Từ.
Mà ông ta cũng bị giữ chân ở bên trong trận pháp này.
Trận pháp Huyễn Hoặc này, kỳ thực không hề có bất kỳ sự tấn công nào.
Nó chỉ có duy nhất một hiệu quả, đó chính là làm nhiễu loạn tinh thần của con người.
Người đi vào trong trận pháp sau khi tinh thần bị nhiễu loạn sẽ rơi vào ảo ảnh.
Mà trong ảo ảnh này, trận pháp sẽ căn cứ theo mức độ tinh thần bị nhiễu loạn của người đi vào trong trận.
Mà tạo ra ảo ảnh về một kẻ địch có sức mạnh tương đương.
Khiến cho đám kẻ địch này và người đi vào trong trận sẽ tàn sát lẫn nhau.
Mà đám kẻ địch kia sẽ không ngừng được hồi sinh, không ngừng chiến đấu.
Mãi cho đến khi người đi lạc vào trong trận vì mệt quá mà chết.
Đợi khi người đi lạc vào trong trận đã không còn sức chiến đấu nữa, sát khí bên trong trận sẽ hoàn toàn nuốt chửng bọn họ.
Trở thành đồ ăn nuôi dưỡng cho trận pháp.
Lúc đầu, ông ta cũng bị vướng vào trận này.
Cũng không ngừng chiến đấu với kẻ địch ảo ảnh được trận pháp biến ra.
Cuối cùng, nếu không phải vì ông ta có một đại sư về trận pháp đi theo cùng, dưới sự hướng dẫn của ông ta mới có thể phá được ảo ảnh.
Nếu không, ông ta đã bị khí tử sát khủng bố kia nuốt chửng rồi.
Sau này, ông ta đã bảo đại sư trận pháp kia điều chỉnh lại một lượt.
Bây giờ trận pháp này còn mạnh hơn cả trận pháp cũ kia.
Theo như cách nói của đại sư trận pháp kia, bây giờ dù có một kẻ mạnh siêu cấp cảnh giới Tiên thiên Võ thánh đi lạc vào trong đó.
Cũng sẽ bị giữ chân đến chết, cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng để nuôi trận.
“Bây giờ bảo tất cả mọi người chuẩn bị cho tốt, đợi sau khi trận pháp của thông đạo kia bị phá, cho đám người kia đi trước dò đường thay chúng ta!”
“Vâng!”
Rose sau khi đáp lời liền vung tay lên.
Mấy chục sứ giả của thần giáo Quang Minh mặc áo dài màu trắng đứng xung quanh, ánh sáng trên người bọn họ dần sáng hơn.
Tất cả đều nâng cao pháp trượng lên quá đầu.
Trong miệng bắt đầy tụng niệm.
Theo tiếng tụng niệm liên tục của đám người này, bầu trời phía bên trên quảng trường, nơi tập trung luồng khí tử sát đậm đặc, dường như bị thứ gì đó dẫn dắt, bay đến bao trùm lên khắp người của nhóm thôn dân Trần Gia Từ.
Mà nhóm thôn dân này khi bị khí tử sát kia chui vào người, lại không hề phản kháng lại, thậm chí có người trên mặt còn lộ ra nụ cười đầy tham lam.
Đúng vào lúc Diệp Viễn đang chuẩn bị ra tay giải cứu nhóm thôn dân.
“Uỳnh!”
Mặt đất bên dưới quảng trường truyền đến một tiếng nổ đinh tai, nền đất cũng rung chuyển mấy lần.
“Ha ha, mười năm rồi, lão phu cuối cùng cũng không phụ sứ mệnh! Đã phá giải thành công trận pháp đáng chết này!”
Ngay sau đó, một âm thanh điên cuồng truyền ra từ trong thông đạo phía sau đài tế.
Một người toàn thân bẩn thỉu, đồng thời bốc ra một mùi hôi thối nồng nặc, gương mặt nhìn không rõ diện mạo bỗng từ trong thông đạo xông ra.
Theo như giọng nói, có thể phán đoán, người này hẳn là một người đã có tuổi.