Trong lúc tất cả mọi người đều không làm rõ được tình hình.
Diệp Viễn giơ tay, nhẹ nhàng kéo tay của Hiên Viên Hiểu Nhã.
“Không sao, đám rác rưởi này không phải là đối thủ của tôi”.
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều ngẩn người.
“Chẳng lẽ cánh tay của ông lão đó là do tên nhóc này làm gãy ư?”, có người đoán.
Nhưng lập tức có người phản bác nói: “Không thể nào, tên nhóc này trẻ như vậy, làm sao có thể có thực lực như vậy chứ”.
“Chắc chắn là không thể nào là anh ta, những người bên cạnh cậu Tô đều là võ giả trong truyền thuyết, tên nhóc này cùng độ tuổi với chúng ta, làm sao có thể có thực lực lợi hại như vậy chứ!”
Lúc này mấy người Cao Phi và Thẩm Hạo cũng đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt quỷ dị.
Duy chỉ có chị Thanh tỏ vẻ mặt thản nhiên, chị ta đã đoán được là Diệp Viễn ra tay xử lý những tên vệ sĩ của ông tư Hoàng.
Vừa nãy tuy không chắc chắn có phải Diệp Viễn ra tay không.
Nhưng kết hợp với những lời ngạo mạn trước đó của Diệp Viễn.
Và với bây giờ Diệp Viễn đối diện với Tô An Vũ nhà họ Tô và một đám cao thủ nhà họ Tô, vẻ mặt vẫn thản nhiên.
Chị Thanh tin rằng chính Diệp Viễn ra tay.
Hơn nữa chị Thanh nghi ngờ, Diệp Viễn rất có thể là cao thủ siêu cấp.
“Ừm!”
Lúc này, Hiên Viên Hiểu Nhã gật đầu mạnh, sau đó ngoan ngoãn đứng phía sau Diệp Viễn.
Tô An Vũ cau chặt mày, ánh mắt nhìn sang Diệp Viễn cũng từ vẻ khinh thường ban đầu, biến thành nghiêm trọng.
Tuy gã cũng không chắc chắn rốt cuộc có phải Diệp Viễn ra tay không.
Nhưng Diệp Viễn đối diện với gã và một đám cao thủ nhà họ Tô gã, lại không hề có vẻ hoảng sợ.
Thậm chí trong ánh mắt nhìn sang họ, còn tràn đầy vẻ khinh thường.
Điều khiến cho gã cũng phải nghi ngờ Diệp Viễn tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Nhưng mặc dù là vậy, gã vẫn nổi sát tâm với Diệp Viễn.
“Giết chết hắn cho tôi!”
Sau đó Tô An Vũ ra lệnh một tiếng, ông lão trước đó vung bàn tay, một luồng khí kình khủng bố dữ dội tấn công về phía Diệp Viễn.
“Hừ!”
Lại nghe thấy Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, toàn thân lập tức phát ra một luồng khí tức ngạo nghễ.
Lúc này Diệp Viễn giống như một thanh thần kiếm tuốt ra khỏi vỏ, tràn đầy uy thế khủng bố bá đạo.
Khi khí kình khủng bố của ông lão đó chạm đến khí tức được phát ra từ trên người Diệp Viễn, lập tức bị đánh tan.
Sau khi khí thế ngạo nghễ này đã đánh tan khí kình của ông lão, còn tấn công về phía ông lão với tốc độ không gì sánh được.
Lúc ông lão cảm nhận được khí thế đó ập đến, vẻ mặt lập tức biến sắc, muốn lùi lại ngay tức khắc.
Chỉ là ông ta vừa muốn hành động, thì kinh hãi phát hiện xung quanh người ông ta bị một luồng khí cường mạnh nhốt chặt, cơ thể ông ta vốn không động đậy nổi.
“Võ Thánh…”
Chỉ là ông lão còn chưa nói hết câu.
Cả người bị khí thế cường mạnh đó quét qua, trực tiếp bay ra khỏi cửa quán bar.
Đập mạnh xuống dưới đất bên ngoài, tắt thở.
Nếu lúc này ai có con mắt xuyên thấu, thì có thể nhìn thấy, bên trong cơ thể ông lão lại đều hóa thành một đống vụn bã.
Sau khi khí thế khủng bố đánh bay ông lão, nhưng lại không dừng lại, vẫn tấn công về mấy ông lão còn lại phía sau Tô An Vũ với tốc độ khủng bố.
Mười mấy ông lão này đương nhiên cũng cảm nhận được nguy hiểm.
Họ cũng lập tức muốn tháo chạy.
Tiếc là không thể như họ muốn, không gian quanh người họ cũng sớm đã bị cấm nhốt.
Cảm nhận được không gian quanh người hoàn toàn bị cấm nhốt, các ông lão chỉ có thể nhìn khí thế cường mạnh đang cuốn về phía mình với ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.
“Phập phập phập…”
Mấy tiếng bức bối vang lên, mười mấy ông lão cũng đều bay ra ngoài.
Đập mạnh lên vị trí mà ông lão trước đó ngã xuống.
Không ai ngoại lệ, mọi thứ trong cơ thể họ cũng đều thành bột vụn.
“Làm… làm sao có thể?”
Tô An Vũ nhìn đám cao thủ bên cạnh mình, lại dễ dàng bị giải quyết như vậy.
Trong đôi mắt của gã tràn đầy vẻ không thể tin nổi và khó mà tưởng tượng.
Phải biết rằng, những cao thủ này đã là võ giả cảnh giới Võ Vương.
Mười mấy cường giả Võ Vương lại không thể ngăn được một đường khí thế của Diệp Viễn.
Rốt cuộc Diệp Viễn này đã đạt đến cảnh giới gì.