Xuyên qua đám đông, Diệp Viễn nhìn thấy mười mấy khối đá màu xanh được đặt trong một chiếc tủ kính rất lớn.
Linh khí Thiên Địa dồi dào này được toả ra từ những khối đá màu xanh này.
“Đá Địa Linh?”
Diệp Viễn vừa nhìn đã nhận ra những khối đá màu xanh này là đá Địa Linh.
Nơi này có đá Địa Linh, điều này khiến Diệp Viễn vô cùng kinh ngạc.
Trong ghi chép truyền thừa của Quỷ Môn, đá Địa Linh là một loại đá cùng loại với đá Thiên Địa Linh hiếm thấy.
Loại đá linh này xuất hiện ở những nơi có linh khí dồi dào nhất, hơn nữa loại đá linh này có quá trình hình thành cực kì dài và khó khăn.
Điều kiện tất yếu đầu tiên chính là linh khí Thiên Địa dồi dào, chẳng những dồi dào mà còn phải đến mức độ hình thành sương mù và nước.
Cuối cùng linh khí Thiên Địa dồi dào dạng nước sẽ tràn vào trong đá, từ từ tích tụ bên trong đó cho đến khi cả khối đá quý chuyển sang màu xanh.
Lúc này nó mới biến thành một khối đá Địa Linh hoàn chỉnh.
Linh khí Thiên Địa ẩn chứa trong khối đá Địa Linh này đủ cho một người tu tiên tu luyện mấy chục năm.
Nếu như để thứ này ở giới tu hành, chắc có lẽ nó sẽ rơi vào cuộc tranh giành của vô số người tu hành.
Thứ này chẳng khác nào linh khí Thiên Địa di động cả.
Đáng lý ra thứ này không thể xuất hiện trên thế gian, bởi vì mức độ nồng đậm của linh khí Thiên Địa trên trái đất hiện nay hoàn toàn không thể hình thành đá Địa Linh được.
Nhưng bây giờ nó lại xuất hiện rành rành trước mắt Diệp Viễn, bảo sao anh không khiếp sợ, không kinh ngạc cho được?
“Đây là loại đá gì thế, sao nó lại có màu xanh, còn toả ra khí xanh nữa?”
“Đúng đó, tôi chưa thấy loại đá này bao giờ?”
Mọi người xung quanh nhìn thấy khối đá này đều thấy rất lạ.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đứng trước gian hàng lấy một khối đá từ trong tủ ra, cẩn thận đưa nó cho Hoa Đình Văn.
“Ông Hoa, mời ông bắt đầu ạ!”
Khi nhận lấy khối đá kia, tay Hoa Đình Văn hơi run rẩy.
Thật ra ông ta cũng nhận ra khối đá đó là đá Địa Linh trong truyền thuyết.
Sở dĩ Hoa Đình Văn biết được đá Địa Linh, bởi vì ông ta từng đọc phần giới thiệu về đá Địa Linh trong một cuốn sách cổ.
Với lại mấy năm nay nhà họ Tiêu cũng đang nhờ ông ta tìm thứ này.
Chẳng qua ông ta ở thành phố Thanh Long đã nhiều năm mà vẫn chưa tìm được một khối nào.
Nhưng bây giờ ở đây lại có tận mười mấy khối đá Địa Linh.
Nếu như ông ta giao toàn bộ những khối đá Địa Linh này cho nhà họ Tiêu, có lẽ ông ta sẽ được nhà họ Tiêu mời gia nhập gia tộc, trở thành công thần lớn nhất nhà họ Tiêu.
Nghĩ tới đây, Hoa Đình Văn đã không kìm nổi kích động.
Nhưng ông ta bình tĩnh lại rất nhanh.
Bởi vì lúc trước nhà họ Tiêu đã dặn ông ta, nếu phát hiện loại đá này thì nhất định phải đưa nó về nhà họ Tiêu trước.
Đồng thời không thể tiết lộ tác dụng của loại đá này cho bất kỳ kẻ nào biết.
Đặc biệt là không được tiết lộ cho các võ giả.
Vậy nên Hoa Đình Văn giả vờ không biết khối đá đó, sau đó còn làm bộ làm tịch quan sát nó.
Sau khoảng vài phút, Hoa Đình Văn tiện tay ném khối đá đó cho người đàn ông trung niên kia.
“Ông Hoa, sao rồi ạ?”
Người đàn ông trung niên rất căng thẳng hỏi.
Hôm qua ông ta đào được những khối đá này trong hầm mỏ, lúc ấy đã có doanh nhân đến từ nơi khác muốn thu mua những khối đá này với giá một tỷ.
Nhưng ông ta không bán, bởi vì ông ta cũng phát hiện những khối đá này không tầm thường, đương nhiên không phải vật phàm.
Do đó hôm nay ông ta đã mời Hoa Đình Văn tới giám định giúp mình, xem xem rốt cuộc những khối đá này là loại đá gì.
Tất nhiên Hoa Đình Văn sẽ không nói ra tác dụng thật sự của nó.
Ông ta thờ ơ đáp: “Đây là một loại đá thô hình thành trong điều kiện đặc biệt, có lẽ bên trong không có gì đâu, cũng không đáng bao nhiêu tiền”.
“Nếu sưu tầm hoặc trưng bày nó trong nhà thì chắc sẽ có tác dụng giúp cơ thể khoẻ mạnh đấy!”
Hoa Đình Văn vừa nói ra lời này đã khiến người đàn ông trung niên thay đổi sắc mặt.
Còn có một chút không tin.