“Được rồi, đừng đuổi theo nữa, cô không phải là đối thủ của con rùa rút đầu đó đâu!”
Thật ra Diệp Viễn đã phát hiện ra ông lão vẫn đang ẩn nấp, nhưng anh không thèm quan tâm.
Người đẹp cổ trang chợt sững người một lát, cuối cùng cũng không đuổi theo.
“Cảm ơn ân cứu mạng của cậu!”
Lúc này, Thư Vạn Thanh đi tới chỗ Diệp Viễn, chắp tay khom người.
Thư Uyển Nhi cùng với mấy ông lão đã sớm sợ tiểu ra quần cũng phản ứng lại, khom người cảm ơn Diệp Viễn.
“Không cần khách sáo, đừng quên, tôi cứu người là có điều kiện”, Diệp Viễn thản nhiên nói.
Thư Vạn Thanh chợt phản ứng lại, vội vàng dẫn Diệp Viễn ra sảnh trước.
“Thưa cậu, cậu cần loại dược liệu gì thì cứ thoải mái chọn lựa!”
Tất nhiên Diệp Viễn sẽ không khách sáo, nhanh chóng chọn lựa những dược liệu hạng nhất.
Nhưng dược liệu nhiều quá, Diệp Viễn cũng không thể gom hết một lần được.
Thư Vạn Thanh lại nói.
“Cậu để lại cho tôi địa chỉ đi, tối nay tôi sẽ đưa hết tất cả mọi dược liệu đến tận nơi cho cậu”.
Diệp Viễn không từ chối, sau khi để lại địa chỉ thì dẫn theo Phùng Tiêu Tiêu và Sở Vân Phi rời đi.
Đang tải...
Nói tới Diệp Viễn.
Thì bấy giờ anh cũng không biết hôm nay sau khi mình cứu người nhà họ Thư.
Thì Thư Vạn Thanh lại muốn gả Thư Uyển Nhi cho mình.
Lúc này, mấy người Diệp Viễn đã vào nội thành.
Vì sắp đến giữa trưa nên mấy người họ cũng có chút đói bụng.
Bọn họ đang định tìm một chỗ ăn trưa thì chiếc BMW đời thứ ba đã dừng lại bên cạnh bọn họ.
Có hai cô gái từ trên xe bước xuống.
“Tiêu Tiêu, thì ra là cậu thật!”
Một cô gái dáng người cao gầy, mặt mũi trắng nõn vô cùng vui sướng nói.
“Lúc nãy ở xa nhìn thấy giống cậu, không ngờ đúng là cậu thật!”
“Vũ Hàm, sao cậu lại tới đây?”
Phùng Tiêu Tiêu cũng hết sức vui sướng nói.
Bởi vì cô gái dáng người cao gầy kia chính là người bạn tốt nhất của cô ta thời đại học, Vương Vũ Hàm.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Vương Vũ Hàm đi sang nơi khác nên hai người cũng ít liên lạc với nhau.
Không ngờ hôm nay lại chạm mặt nhau ở đây.
“Là do tối nay họp hội bạn học, tôi mới từ bên kia chạy về đây. Tôi muốn liên lạc với cậu nhưng con bé chết tiệt nhà cậu lại không gọi được”.
Vương Vũ Hàm hơi trách móc nhìn Phùng Tiêu Tiêu.
“Tôi làm mất điện thoại nên đổi số, quên nói cho cậu biết!”
Phùng Tiêu Tiêu tìm cớ nói.
Thật ra hai người ít liên lạc là vì gia đình Vương Vũ Hàm khá là giàu có, nếu biết cô ta đang gặp khó khăn thì chắc chắn sẽ giúp đỡ không hề keo kiệt.
Nhưng Phùng Tiêu Tiêu lại không phải là người thích nợ ân tình của người khác, nên sau khi tốt nghiệp đại học cô ta đã đổi số điện thoại, cũng không muốn liên lạc với bạn học.
“Văn à, mấy người họ là ai vậy?"
Lúc này, cuối cùng trên xe BMW kia cũng có một thanh niên khá anh tuấn bước xuống.
Khi thanh niên đó nói chuyện, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Phùng Tiêu Tiêu với vẻ khá bất ngờ.
Lúc này, cô gái ăn mặc trang điểm rực rỡ xuống xe cùng với Vương Vũ Hàm, trên người là cả cây hàng hiệu vội vàng nói.
“Cậu ấy là bạn học của em, Phùng Tiêu Tiêu”.
“Tiêu Tiêu, giới thiệu với cậu một chút, đây là anh họ tôi, bây giờ đang kinh doanh một chuỗi siêu thị ở Giang Châu”.
Cô gái tên Từ Văn vừa nói vừa tỏ thái độ vô cùng kiêu ngạo.
“Ha ha, chỉ là kinh doanh nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới!”
Thanh niên kia lại xua tay nói, miệng thì nói vậy nhưng trên mặt không thể giấu được vẻ kiêu ngạo.
Nói xong, thanh niên kia lại giơ tay với Phùng Tiêu Tiêu, nói: “Chào người đẹp Tiêu Tiêu, tôi là Hồ Vĩ, hân hạnh được làm quen với em!”
Đối mặt với bàn tay Hồ Vĩ giơ ra, Phùng Tiêu Tiêu không muốn bắt tay với anh ta cho lắm, vì từ ánh mắt đầu tiên cô ta đã thấy cái vẻ người đàn ông này nhìn mình có gì đó rất lạ.
Khi Phùng Tiêu Tiêu đang khó xử thì Diệp Viễn đã chủ động kéo lấy tay Phùng Tiêu Tiêu nói.