“Ông còn muốn cược gì nữa?”, Diệp Viễn thản nhiên hỏi.
Anh biết rõ Hoa Đình Văn chắc chắn đang cảm thấy không phục, cũng không tin bản thân mình sẽ thất bại.
“Tôi muốn tiếp tục cược đá với cậu, đợi lát nữa buổi đấu giá bắt đầu, chúng ta sẽ cược xem khối đá do ai đấu giá được có thể cắt ra đồ tốt nhất!”
“Nếu cậu thua, cậu phải đưa hết số đá ban nãy cho tôi. Nếu cậu thắng, từ nay về sau tôi sẽ rời khỏi giới cược đá, không bao giờ quay lại với cái nghề này!”, Hoa Đình Văn dứt khoát nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều xôn xao.
Số tiền cược này quá lớn.
“Ông Hoa, không thể được, chẳng qua chỉ là một thằng nhóc vai vế nhỏ hơn thôi mà, ông không cần thiết phải cược lớn như thế với cậu ta!”
“Đúng đấy, ông Hoa, chúng tôi đều biết rõ tay nghề của ông, ông cần gì phải cược cả nghề nghiệp kiếm sống với người này chứ!”
“…”
Cả đám lập tức bắt đầu khuyên can Hoa Đình Văn, ngộ nhỡ ông ta thua thật thì chẳng phải sẽ rời khỏi giới cược đá vĩnh viễn sao?
Nếu thế thì sau này họ không thể tìm được người nào khác giám định đá giúp mình, như vậy họ không biết mình phải tốn bao nhiêu tiền oan, đây không phải kết quả mà họ muốn nhìn thấy.
“Sợ cái gì, ông Hoa là ai hả, sao có thể thua một kẻ tiểu bối vô danh chứ!”
“Đúng vậy, lúc nãy tên nhóc này chỉ may mắn thôi, may mắn thắng được ông Hoa thôi!”
Tất nhiên cũng có người ủng hộ Hoa Đình Văn.
Bởi vì tất cả bọn họ đều cảm thấy Diệp Viễn quá ngông cuồng.
Hoa Đình Văn không đoái hoài đến những người đó, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, hỏi.
“Sao, cậu có dám cược không?”
Sở dĩ Hoa Đình Văn muốn cược lớn như vậy với Diệp Viễn, bởi vì ông ta nắm chắc một trăm phần trăm có thể thắng.
Bởi vì ông ta đã xem qua những khối đá sẽ được đấu giá trong buổi đấu giá, biết khối đá nào có thể cắt ra được đồ tốt.
Ông ta đều biết hết.
Do đó ông ta mới cược lớn như vậy với Diệp Viễn, một là để lấy lại những viên đá Địa Linh trong tay Diệp Viễn.
Điều thứ hai ư, đương nhiên là để lấy lại thể diện của mình rồi.
Vừa rồi thất bại một lần đã khiến ông ta cảm thấy trong kiếp nghề nghiệp của mình có một vết bẩn, dĩ nhiên ông ta phải xoá sạch vết bẩn này trước.
Nhưng Diệp Viễn lại cười khẩy: “Hừ, nếu ông đã tự đâm đầu vào chỗ chết, tôi sẽ cho ông được như nguyện!”
Lời này của anh khiến cho tất cả mọi người ở đây đều vô cùng tức giận.
Tên nhóc này quá tự phụ.
Nhưng Hoa Đình Văn chẳng nói gì, chỉ quay lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu chợp mắt nghỉ ngơi, chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu.
Sau khi Hoa Đình Văn dẫn đám đông giải tán, Ngụy Thành Bân lập tức lên tiếng.
“Cậu Diệp, cậu như vậy có bị thiệt quá không, chắc lão Hoa Đình Văn này đã xem qua toàn bộ khối đá trong buổi đấu giá rồi, ông ta nhất định biết những khối đá đó có gì!”
“Cậu cứ đồng ý luôn kiểu đó, có phải quá mạo hiểm hay không!”
“Yên tâm, ông ta không thắng tôi được đâu!”, Diệp Viễn bình tĩnh đáp.
Trông thấy anh bình tĩnh như vậy, Ngụy Thành Bân cũng không nói thêm gì nữa.
Thời gian dần trôi qua, số lượng người tập trung trên quảng trường ngày càng nhiều.
Vụ cược đá của Diệp Viễn và Hoa Đình Văn cũng bị một đồn mười, mười đồn trăm.
Việc này lập tức dấy lên sóng to gió lớn.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều chỉ trỏ, xì xào bàn tán về Diệp Viễn.
Ai cũng đang chê cậu thanh niên tiểu bối Diệp Viễn quá tự cao tự đại, lại dám cược đá với bậc thầy cược đá lợi hại nhất thành phố Thanh Long.
Tất nhiên cũng có một số người nghĩ rằng Diệp Viễn có thể thắng Hoa Đình Văn chưa bao giờ thất bại một lần, chắc hẳn cũng nhất định có thực lực.
Ngay khi mọi người đang bàn tán xôn xao, tại lối vào quảng trường đột nhiên trở nên ồn ào.
Một nhóm người bao quanh một ông lão râu tóc bạc trắng mặc trang phục nhà nho bước vào.
Mà bên cạnh ông lão này còn có một người đi theo.
Người này chính là Tả Dật Hiên, kẻ bị Tiểu Vũ đánh lúc trước.
Những người này không phải người nhà họ Tả thì còn ai vào đây.
Ông lão râu tóc bạc trắng kia chính là ông nội của Tả Dật Hiên, nhân vật máu mặt ở thành phố Thanh Long, Tả Ngọc.