“Cậu vừa nói là bên trong khối đá đó không có gì?”, Hoa Đình Văn hỏi.
Diệp Viễn gật đầu: “Có vấn đề gì không?”
Hoa Đình Văn còn chưa lên tiếng, một doanh nhân kinh doanh đá quý bên cạnh đã bất mãn lườm nguýt Diệp Viễn.
“Nhóc con, cậu ngông cuồng quá nhỉ? Không ngờ cậu dám nghi ngờ tay nghề của ông Hoa!”
Tất cả mọi người ở đây đều tin tưởng tuyệt đối vào Hoa Đình Văn, nhưng vậy mà bây giờ Diệp Viễn lại nghi ngờ ông Hoa, người mà họ đã tin tưởng và sùng bái nhiều năm.
“Nhóc à, mau rút lại lời nói của mình rồi xin lỗi ông Hoa đi!”
“Đúng đó, xin lỗi đi, không thì hôm nay các cậu sẽ không thể ra khỏi nơi này được đâu!”
“Xin lỗi đi!”
Khi thấy đám đông trở nên kích động và phẫn nộ, có vẻ như còn định động tay động chân.
Ngụy Thành Bân đứng dậy, khí thế lập tức hoàn toàn bùng nổ, ông ta lạnh lùng nhìn lướt qua tất cả mọi người đang có mặt tại đây.
“Sao nào, mọi người định động vào khách quý của tôi ngay tại địa bàn của tôi luôn à?”
Khi đối mặt với Ngụy Thành Bân, rất nhiều người ở đây đều mất hết can đảm, đương nhiên họ biết ông ta là đại ca của thành phố Thanh Long.
Đắc tội Ngụy Thành Bân thì có lẽ sau này không thể tiếp tục kinh doanh buôn bán gì ở cái đất thành phố Thanh Long này nữa.
Lúc này Hoa Đình Văn cũng đứng lên, sau khi trấn an tinh thần cho những người này.
Ông ta mới quay đầu sang nhìn Diệp Viễn.
“Chàng trai, cậu nghi ngờ phủ nhận năng lực của tôi, vậy cậu có dám đấu một ván với tôi không?”
“Đúng thế, oắt con, có dám thi đấu với ông Hoa một ván không hả!”
“Phải đó, thứ nói được mà không làm được, có giỏi thì đấu với ông Hoa một ván đi!”
Cả nhóm doanh nhân kinh doanh đá quý cũng lần lượt lên tiếng khiêu khích.
Nhưng Diệp Viễn lại mỉm cười: “Đấu ư, ha ha, với chút thực lực cỏn con ấy của ông, hoàn toàn không có tư cách đấu với tôi!”
Câu này khiến tất cả mọi người vô cùng tức giận, Diệp Viễn thật ngông cuồng.
Mặt Hoa Đình Văn cũng biến sắc, đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên ông ta nghe có người nói thực lực của mình yếu.
Đã vậy còn là một người trẻ tuổi thế này.
“Oắt con, mấy câu tự cao tự đại này ai cũng biết nói cả, nếu cậu có bản lĩnh thật sự thì thi đấu một ván với ông Hoa của chúng tôi đi!”
“Có ngon thì đấu một trận với ông Hoa của chúng tôi đi!”
Đám đông lại tiếp tục phẫn nộ nói.
“Anh hai, đấu với ông ta đi!”
Vốn dĩ Diệp Viễn khinh thường thi thố với Hoa Đình Văn, nhưng Tiểu Vũ đã yêu cầu, anh không thể không đồng ý.
“Nếu đã như vậy thì đấu thử xem!”
“Nói đi, ông muốn đấu như thế nào?”, anh nói.
Lúc này Hoa Đình Văn mới trả lời: “Cậu nói bên trong khối đá kia không có đồ, nhưng tôi cảm thấy bên trong khối đá đó chắc chắn có đồ, vậy chúng ta thi xem bên trong khối đá đó có đồ hay không!”
“Nếu cậu thua, cậu phải đưa tất cả những khối đá mà cậu mua được trước đó cho tôi, còn nếu tôi thua, tôi sẽ xin lỗi cậu, đồng thời tuyên bố bản thân mình không bằng cậu cho cả thành phố Thanh Long biết”.
Ban đầu Hoa Đình Văn nghĩ, với thân phận của mình hoàn toàn không cần phải chấp nhặt với loại người như Diệp Viễn.
Nhưng lúc nãy Diệp Viễn cướp mất những khối đá mà nhà họ Tiêu cần khỏi tay ông ta, ông ta nhất định phải giành lại được chúng.
Bởi vậy nên ông ta mới tự hạ thấp thân phận, chủ động yêu cầu thi đấu với Diệp Viễn.
“Như vậy đâu có công bằng, cậu Diệp bỏ ra hơn một tỷ để mua số đá này, thế mà ông chỉ nói một câu xin lỗi nhẹ nhàng là xong rồi à? Vậy thì quá đơn giản rồi đấy?”
Ngụy Thành Bân không vui lắm nhìn Hoa Đình Văn, tiền cược của ông ta có khác nào coi thường Diệp Viễn cả.
“Không sao, dù sao tôi cũng sẽ không thua!”, Hoa Đình Văn thờ ơ nói.
“Nhưng cậu Diệp…”
Ngụy Thành Bân còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Diệp Viễn ngắt lời.
“Yên tâm, không ai có thể lấy đồ của tôi đâu!”
Diệp Viễn tự tin như vậy, Ngụy Thành Bân cũng không tiện nói gì nữa.
“Thằng nhóc này quá tự cao, mau tìm người cắt đá đi, phải dạy cho cậu ta một bài học mới được!”
Hoa Đình Văn cũng không nói gì thêm, ông ta vung tay lên để ra hiệu cho người khác lấy khối đá kia qua.
“Chàng trai, cậu cắt hay để tôi cắt?”
“Tuỳ ông!”, Diệp Viễn bâng quơ đáp.
Bởi vì anh biết rõ bên trong khối đá này chẳng có gì cả.