Mục lục
Quỷ Môn Độc Thánh - Thần y tu tiên - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói thế tức là người của Phệ Thiên Giáo đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết đó rồi hả?”, có người kinh hãi nói.

“Rất có thể là như thế, nếu không ngọn lửa đó không thể xuất hiện được!”

Lúc này, Cổ Thông Thiên cũng ra tay, nắm đấm của ông ta chợt xuất hiện một thanh kiếm dài cứng rắn đến mức không sao phá vỡ, tản mát thứ hơi thở khủng bố.

Trung Tam Dã Tường thì không thể đạt tới cảnh giới đó, nhưng lúc này trong tay anh ta cũng có thêm một con dao găm, lóe lên ánh sáng lạnh đâm về phía Diệp Viễn.

Đối mặt với đòn tấn công của hai cao thủ cảnh giới trong truyền thuyết cùng một cao thủ cảnh giới Thánh Giả đỉnh phong, Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng yên đó.

Không hề có ý định trốn tránh.

Diệp Viễn không tránh không né khiến các võ giả ở đó đều giật mình.

“Tại sao cậu Diệp đó lại không né?”

“Bây giờ hai người Cổ Thông Thiên đã không còn là họ của vài phút trước nữa, có được cảnh giới trong truyền thuyết đó, vũ khí biến hóa từ nội khí kia đủ để hủy diệt cơ thể của một đại sư khổ luyện rồi”.

Mấy người Cổ Thông Thiên thấy Diệp Viễn vẫn giống như trước, muốn dùng cơ thể để đỡ lấy đòn tấn công của bọn họ khiến trên mặt họ lộ vẻ khinh thường.

“Chán sống!”

“Ầm!”

Gần như cùng lúc, đòn tấn công của cả ba người lại nện vào người Diệp Viễn.

Nhưng cảnh tượng cơ thể Diệp Viễn bị phá hủy trong tưởng tượng của bọn họ lại không hề xuất hiện.

Diệp Viễn vẫn thoải mái bình yên đứng đó.

“Sao lại như thế được?”

Sắc mặt ba người Cổ Thông Thiên chợt đổi, bọn họ dùng bí dược của Phệ Thiên Giáo để tăng lên cảnh giới trong truyền thuyết, hơn nữa còn dùng chiêu thức biến nội khí thành vũ khí mạnh nhất.

Dù là cao thủ cảnh giới truyền thuyết đó cũng không dám dùng cơ thể mình để đón đòn tấn công của ba người họ.

Nhưng bây giờ, Diệp Viễn lại chịu được, hơn nữa còn nhẹ nhàng thoải mái như nước chảy mây trôi.

Các võ giả ở đó cũng ngây ngẩn hết cả người.

Bọn họ cũng nghĩ Diệp Viễn bị ba người kia đánh trúng thì không chết cũng bị thương nặng, nhưng kết quả là anh vẫn hoàn hảo không tổn hao gì đứng yên ở đó.

“Biến thái, quá biến thái”.

Bấy giờ, trong lòng họ chỉ có đúng một suy nghĩ.

Lúc này, Diệp Viễn ngước mắt lên, vẻ mặt khinh thường nhìn ba người.

“Mấy người đang gãi ngứa cho tôi đấy hả?”

Ba người thầm giật thót, hoàn toàn không nghe thấy lời Diệp Viễn nói.

“Uầy, thôi vậy, đang định thử xem sức chịu đựng của cơ thể này tới đâu, nhưng đáng tiếc là các người quá yếu!”

“Đánh lâu thế này, cũng đến lúc nên kết thúc rồi!”

Diệp Viễn khẽ lắc đầu, lập tức tung ra một đấm.

“Rầm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK